Chương trước
Chương sau
Mỗi năm quân huấn ở Ngân Dực đều làm tất cả học sinh lo sợ, trình độ gian khổ cũng khiến người ta thán phục, ngày đầu tiên chỉ là buổi huấn luyện thông thường, những ngày sau mới chính là chân chính của các hạng mục huấn luyện, trèo tường, qua lưới dây thép, vượt chướng ngại vật, làm người ta kêu khổ không ngừng, không chỉ có thế, cuối cùng còn đối kháng tập thể, khi đó đối kháng mới là màn quan trọng nhất.

Sau khi năm ngày huấn luyện thông thường kết thúc, học sinh tự giác trở lại kí túc xá của bản thân, bắt đầu thu dọn đồ dùng, còn lại hai mươi mấy ngày sau đó mới là địa ngục đối với bọn họ.

Đứng nghiêm ở tư thế quân đội, đối với sau này mà nói, quả thực chính là trò trẻ con.

Chờ tất cả thu thập xong, mang theo ba lô đơn giản, động tác nhanh mà còn lưu loát chạy đến đội ngũ để tập họp.

Những thành viên lâu năm ở Ngân Dực đều biết, thời gian kế tiếp, bọn họ sẽ không có ngày mà sống dễ chịu. Không biết là bạn mang bao nhiêu đồ ( đồ ăn vặt),huấn luyện viên sẽ ném hết bấy nhiêu, chi bằng không mang, lưu trữ đến khi trở về.

Thế nhưng hàng năm ở Ngân Dực đều có học sinh mới, các học sinh mới tất nhiên không biết cái “ Quy củ” này, tất nhiên sẽ có người nhét được bao nhiêu thì sẽ nhét bấy nhiêu, ví dụ như ở Thất ban, Lí Vi bày ra khuôn mặt ngốc ngốc nhìn ba lô của mọi người lại nhìn ba lô căng phồng sau lưng bản thân, vẻ mặt nghi hoặc hiện lên.

Ở hàng ngũ một lần nữa chia lại, nam nữ chia ra, mỗi lớp tiến hành chỉnh lại lần nữa.

An Nhiên cùng năm nhất khoa tài chính và năm hai khoa công trình gỗ, gồm 30 nữ sinh được phân ở cùng nhau, hợp thành Ngũ Liên 3 ban .

“ Ngũ Liên 3 ban lên xe tải này! Nhanh lên một chút!” Một bên là một người bộ đội cầm bảng, Ngốc Ưng một thân quân phục rằn ri bên cạnh, rống lên, đem nữ sinh gần hắn nhất nhấc lên xe tải, “ Chạy nhanh lên! Đánh giặc mà giống các người là chết hết!”

Người bộ đội cầm thẻ rất cao, bình thường có ít nữ sinh có thể tự đi, đều cần huấn luyện viên giữ một cái. Xe tải thành hàng, bất kể là nam sinh hay nữ sinh, dáng vẻ leo lên xe tải không có chút hình tượng nào.

Đến phiên An Nhiên bước lên, Ngốc Ưng vốn định cầm tay cô lên, nhưng nhìn thấy người đang bị che khuất dưới cái mũ lính, vẻ mặt Ngốc Ưng chợt biến, trực tiếp xoay người, vịn Lí Vi ở phía sau bước lên.

An Nhiên tuyệt đối không cho phép lão soái ca ở bên người chạm vào cô, Ngốc Ưng cũng không mạo hiểm mà dưới mắt của huấn luyện viên mà động chạm An Nhiên, bới vậy dưới mắt của một đám người, An Nhiên dùng tay chống ở thành xe hơi dùng sức, vươn người nhảy lên, để lại ánh mắt hâm mộ của mọi người.

Nữ thần quả nhiên lợi hại! Tiếng lòng của các nữ sinh Thất ban đồng loạt hô.

Phó An Nhiên quả nhiên giống như trong truyền thuyết quả nhiên rất lợi hại! Các nữ sinh ở khoa công trình gỗ trong lòng không khỏi hô lên.

“ Nữ thần, cậu thế nào mà có thể soái như vậy?”. Lí Vi ngồi bên cạnh của An Nhiên, cười tủm tỉm nhìn An Nhiên.

Khoé môi An Nhiên giật giật, không nói.

Đối với người ở Thất ban khi thấy An Nhiên như vậy cũng đã thành thói quen, nhưng đối với người khác mà nói, Phó An Nhiên này chính là cao ngạo, không phải chỉ là nhảy lên hay sao? Sao lại ra vẻ như vậy?

Ngốc Ưng là người cuối cùng đi lên, hắn điểm danh, xác định không có vắng ai, nên mới kéo tấm chắn, hô to một tiếng: “ Có thể đi rồi!”

Tiếng động cơ vang lên, xe bắt đầu di chuyển.

Ngốc Ưng đứng ở ngoài cùng, ánh mắt nghiêm túc nhìn mọi người, lạnh lùng nói, “ Nơi mọi người đến chính là trụ sở của binh đoàn Lưỡi Lê, binh đoàn Lưỡi Lê đã được thành lập vào thời kì kháng chiến chống Nhật….” Ngốc Ưng đem toàn bộ lý lịch cùng chiến công của Lưỡi Lê nói ra, dưới ánh mắt nghiêm túc của mọi người tiếp tục nói, “ Cuộc sống những ngày tới sẽ rất khó khăn, nhưng tôi không cho phép người nào trong đội của tôi đào ngũ! Các người có thể than vãn, thù hận chúng tôi, nhưng tôi quyết không cho phép các người đối với quân đội chúng tôi có bất kì bất mãn nào hiểu chưa?”

Binh đoàn Lưỡi Lê, Ngốc Ưng lúc đầu là bộ đội trong đoàn này.

Bọn họ không thể đưa bọn nhóc này đến U Linh để huấn luyện, Hoa Hạ lợi khí!

Như vậy lợi khí tồn kho, làm sao có thể công khai cho mọi người thấy được.

“ Đã rõ.” Tâm tư của các nữ sinh không có đặt ở đây.

Ngốc Ưng trừng mắt, lớn tiếng nói, “ Hiểu chưa!”

“ Đã rõ” Lưng của các nữ sinh thẳng tắp, lớn tiếng hô.

“ Tốt, kế đến, tôi nói một chút về việc huấn luyện.” Ngốc Ứng lấy ra một quyển sổ nhỏ, “ Quân huấn tổng cộng 30 ngày, đã qua 5 ngày, hiện tại còn 25 ngày, 5h50 sáng các người rời giường, đúng 6h sẽ tập hợp để tiến hành huấn luyện, 11h30 ăn cơm trưa, nghĩ trưa nữa tiếng, đúng 1h chiều tập hợp, huấn luyện, 5h30 ăn cơm chiều, nghỉ ngơi 1 tiếng, buổi tối huấn luyện, 9h30 trở về kí túc xá, 10h30 tắt đèn, có vấn đề gì không?”

Trong lòng của các nữ sinh một trận hết hồn, sao năm nay so với năm rồi tàn nhẫn hơn vậy?

“ Không có!” Lấy kinh nghiệm từ chuyện lần trước, lần này các nữ sinh rất nhiệt tình lớn tiếng hô.

Đối với câu trả lời như vậy, Ngốc Ưng rất hài lòng, nhất thời đáy mắt vui mừng, nhưng biểu cảm không thay đổi, “ Tốt, kế đến tôi cần một lớp trưởng, các người đã quen với nhau, tự đề cử một người đi.” Tuy rằng hắn muốn chỉ định An Nhiên, nhưng thấy ánh mắt lạnh như băng của An Nhiên, cả người hắn khiếp sợ, hay là thôi đi.

Nghe nói như thế, tất cả các học sinh Thất ban đều hăng hái, “ Vậy thì nữ thần đi, nữ thần của chúng tôi rất lợi hại.”

“ Đúng vậy, huấn luyện viên vừa rồi thầy cũng thấy được, khi nữ thần lên xe rất “ soái”.” Một nữ sinh phụ hoạ.

Còn đang chưa hiểu rõ chân tướng, nghĩ đến ai là nữ thần, khi nghe nữ sinh kia nói, hắn mới nhất thời hiểu ra.

Tiểu quái vật, nữ thần? Mẹ nó, cái này là logic kiểu gì!

Nữ sinh của công trình gỗ không vừa ý, nhưng là thiểu số phải phục tùng đa số, các cô phải chịu thiệt, hai khoa cộng lại cũng chỉ có 12 người còn người của Thất ban là 18, các cô sao có thể lên tiếng nói?

An Nhiên đối với những chuyện này không có để ý, nhưng trong đám người cô cũng chú ý đến một người, cô biết người đó, là chủ biên của tạp chí, Vũ Giang Nam.

Vũ Giang Nam chỉ hơn các cô một lớp?

An Nhiên cúi đầu xuống, biểu cảm không chút biến hoá.

“ Tốt, nếu đã định Phó An Nhiên, như vậy Phó An Nhiên về sau chính là tiểu đội trưởng, các người phải phục tùng mệnh lệnh của em ấy.”

“ Dạ!” Tất cả nữ sinh của Thất ban hô to.

Nữ sinh của khoa công trình gỗ tuy rằng không đồng ý, nhưng tiểu đội trưởng là ai, không có liên quan trực tiếp đến các cô, vậy cũng không sao.

Rốt cục, xe tải đã đi ra khỏi nội thành, tiếp túc tiến lên phía trước, thẳng đến khi thấy nhiều cây xanh, đột nhiên xe dừng lại.

Các nữ sinh nghi hoặc.

Ngốc Ưng bỗng đứng lên, nhảy xuống xe, hướng về một đám người còn đang ngơ ngác, hét lên:” Xuống xe, xuống xe! Nhanh lên!”

“ Không phải chứ, không phải là chúng ta sẽ chạy tới đó!” Hứa Anh Thiến mắt trừng lớn nói.

“ Nhóm người này không phải giết không được chúng ta sẽ không buông tay.” Lí Vi vừa nhảy xuống, vừa nói.

An Nhiên đầu tiên nhảy xuống, ánh mắt thanh lãnh đảo qua người Ngốc Ưng, đáy lòng của Ngốc Ưng đột nhiên bộp một cái.

Bọn họ chưa thấy quân doanh nhưng các cô đã nghe loáng thoáng khẩu lệnh cùng tiếng hô to của lính.

Cảm giác rất là … nhiệt huyết!

An Nhiên cùng mọi người xuống xe sau cùng, cơ hồ các xe đều dừng lại, mọi người đều đã xuống, thấy mọi người mang ba lô trên người, bắt đầu hướng tới quân doanh mà chạy.

Lí Vi cảm thấy muốn khóc khi nhìn ba lô đầy ắp của bản thân, cô liền biết mọi người đã dự tính trước!

Kỳ thực, ý kiến huấn luyện dã ngoại cũng là nhất thời nảy ra, năm vừa rồi không có hạng mục này, cũng không biết là ai đưa ra ý kiến bất chợt này, còn lại 2km là tự mình chạy.

“ Toàn thể đội viên chú ý, chỉ cần có một người tụt lại, các người đều sẽ bị phạt! Tôi mặc kệ các người chạy bằng cách nào, nếu như có người đến sau đội ngũ của mình, đến lúc đó đừng trách tôi vô tình.” Ngốc Ưng đứng phía trước lớn tiếng hô, “ Các người nhớ kĩ, 3 liên là một đoàn, tôi không muốn có cái tôi cá nhân ở đây, nếu tôi phát hiện, sẽ phạt không lưu tình!”

Tuy rằng Ngốc Ưng có hơi tuỳ tiện, ngôn ngữ sắc bén nhưng lời của Ngốc Ưng không tệ. Nữ sinh so với nam sinh là nhiều hơn, không phải hắn không thấy trong đám người này có người bất mãn với An Nhiên, chính bởi vì cô quá ưu tú, bị người khác ghét.

Nhớ lúc đó, An Nhiên đều đem bọn họ đánh ngã, quả thật hắn muốn giết cô để diệt khẩu.

Tài xế lái xe đi, dọc đường đi, một đám người oán than đầy trời, may là dọc đường đều có cắm cờ để mọi người biết đường đi, không thì chắc các cô lạc đường.

Lí Vi cảm thấy ghét bỏ bản thân khi mang ba lô đến, cô nhìn An Nhiên cầu cứu, “ Nữ thần, xin hãy giúp đỡ.”

An Nhiên thở dài, “ Thôi được, trước hết cậu đem đồ trong ba lô lấy ra hết, đem đồ chia cho mọi người một ít.” Hiện tại, đây là biện pháp duy nhất.

Người của Thất ban không biết khi nào đều đứng lại, An Nhiên vừa nói xong, mọi người thả ba lô xuống, kéo dây kéo, bắt đầu lấy đồ của Lí Vi đưa.

Lí Vi cảm động đến rối tinh rối mù, cô đem ba lô kéo ra, khi mọi người nhìn thấy đồ trong ba lô, nhất thời đổ một trận mồ hôi lạnh.

An Nhiên lấy ra một chai nước khoáng,” Cậu mang nhiều nước khoáng vậy để làm gì?”

“ Tôi cho rằng… Ở nơi xa xôi này không có nước, cho nên…” Lí Vi không biết nói gì thêm nữa.

Hứa Anh Thiết sắc mặt xám lại, “ Tôi nói này cô gái, mặc dù là cậu muốn chọc cười chúng ta, cũng không cần làm lớn như thế? Nếu như nơi đó không có nước, các huấn luyện viên sẽ ăn cái gì, uống cái gì?”

Lí Vi đem tất cả trong ba lô trút ra một chỗ.

“ Còn có, không có việc gì cậu mang theo nhiều đồ ăn vặt như vậy để làm gì?”

Trong ba lô gồm 30% là đồ ăn, 20% là nước uống, 50% còn lại là một đống đồ dùng hằng ngày.

“ Ăn a, nếu trên đường chúng ta đói thì làm sao? Hơn nữa..” Dưới ánh mắt lành lạnh của An Nhiên, Lí Vi cũng không biết nói gì.

Được rồi, mọi người đều không hỏi nữa, bắt đầu chia nhau đống đồ đó.

“ Tôi nói, các người đến khi nào thì bắt đầu đi?” Nữ sinh của khoa công trình gỗ không kiên nhẫn hỏi.

Vũ Giang Nam đứng chính giữa của nữ sinh công trình gỗ, hiển nhiên cô ta là trung tâm của nhóm nữ sinh công trình gỗ.

“ Các người cứ đi trước, một lát chúng tôi sẽ đuổi theo.” Hứa Anh Thiết ngay từ đâu đã không thích ánh mắt của nhóm người này, không phải là nhà có chút tiền hay sao? Không phải là dựa vào ba mẹ của bản thân mà lên mặt hay sao? Có giỏi thì cùng nhóm người Đại Hàn chơi cờ đi, có năng lực thì luận võ với nhóm người Nhật Bản đi, không làm chuyện gì cả, chỉ biết đối với những người khác dương dương tự đắc, tự kêu.

“ Cô cho rằng tôi và nhóm người của tôi không muốn đi sao? Không nghe huấn luyện viên vừa rồi nói gì sao? Không cho phép có người tụt lại phía sau!” Một nữ sinh lên tiêng, “ Tôi nói các người…”. Người đó còn muốn nói thêm nhưng cô ta nhìn thấy ánh mắt thanh lãnh nhất thời mọi người sắp nói đều nuốt vào.

Ánh mắt của Phó An Nhiên thật doạ người.

An Nhiên thu hồi tầm mắt, thấy mọi người đều mang ba lô, An Nhiên đứng dậy, cô mang ba lô lên trong ba lô là mấy chai nước khoáng của Lí Vi. “ Đi thôi, chúng ta chạy nhanh một chút, thử xem có đuổi kịp đám người phía trước.”

Nữ sinh vốn đang muốn nói với An Nhiên cái gi đó thì bị Vũ Giang Nam kéo lại, lúc này không phải là lúc nến nói chuyện, trong lòng các nữ sinh kia ( người Thất ban) có địa vị rất cao, hơn nữa gần đây bởi vì cô chiến thắng Lí Cùng Huân cùng chuyện của Nhật Bản, vì thế cô rất nổi tiếng ở Ngân Dực, ngay cả tạp chí của trường cũng nói chuyện của cô, Phó An Nhiên hiện tại chính là năng lượng của Ngân Dực.

Nếu trong lúc này các ả ( ta ngĩ VGN là nhân vật phản diện lên ta nói là ả nhá) chống lại Phó An Nhiên, mặc kệ là vì nguyên nhân gì, sẽ bị người của Ngân Dực công kích.

An Nhiên dẫn đầu mọi người, đội ngũ xếp thành hai hàng, chạy ở ven đường, cùng cô song song chạy là Hứa Anh Thiến, An Nhiên là dựa theo sức của Hứa Anh Thiến mà chạy, thể lực của Hứa Anh Thiến là trung bình, thông thường mọi người sẽ đuổi được.

Chạy được một nửa, các nam sinh đuổi theo, nhưng không nghĩ tới, nam sinh đầu tiên đuổi theo trong đội, mà nam sinh của Thất ban, mà càng thần kì hơn chính là Béo ca vậy mà không có tụt lại phía sau, theo sát là Cố Hữu, mà người phía sau cậu chính là Tô Vô Ưu.

Cố Hữu chạy đầu, cậu nhìn thấy An Nhiên, bước chân chậm lại, ánh mắt xẹt qua một tia nghi hoặc, không có lí do nào là An Nhiên chạy chậm như vậy.

An Nhiên nhìn Cố Hữu cười cười, Cố Hữu tự giác nhìn trên ba lô của An Nhiên, lại hiện lên ánh mắt vừa sợ vừa khó hiểu.

Nữ sinh khoa Công trình gỗ đều là những gia đình co tiền, các ả sớm nghe nói về chuyện của Cố Hữu, là thiếu gia của họ CỐ, ngậm thìa vàng mà ra đời, có bối cảnh vững chắc mà lớn lên, đến lúc cậu ta tốt nghiệp, tất nhiên sẽ làm quan lớn.

Nhưng Cố Hữu cùng An Nhiên có quan hệ thế nào, tựa hồ như cậu vừa chuyển đến học, quan hệ giữa cậu và An Nhiên rất tốt làm cho mọi người kinh ngạc.

Hơn nữa các ả đều nghe nói, trong ngay quân huấn đầu tiên, huấn luyện liên rất tuấn tú trong truyền thuyết trước mắt mọi người ở Thất ban có nói, Phó An Nhiên là của anh ta.

Lời này là của Phó Quân Hoàng nói vào bốn ngày trước, quăng một quả bom.

Lúc đó Phó Quân Hoàng chính là đứng bên người của An Nhiên, khí phách hô một câu: “ Bảo bối, của tôi!”

Trời mới biết anh ta nói ai.

Ngay tại lúc mọi người lơ đễnh, không nghĩ tới người thoạt nhìn nghiêm túc nhìn huấn luyện viên trước mặt mọi người, một tay kéo An Nhiên ngồi bên người, một tay để bên hông cô, ánh mắt sắc bén, môi hơi mím, một thân nghiêm nghị, hơi thở trầm ổn làm cho mọi người không khỏi ngừng hô hấp.

Cho nên, sắc mặt của An Nhiên muốn xám lại, anh một lần nữa nói : " Của tôi, bảo bối ! "

Chỉ có bốn chữ, nhưng bất đồng là anh đem trình tự đảo lại, lần này xem như mọi chuyện đều đã rõ.

Cái này chính là nói Phó An Nhiên chính là của anh.

Trong nháy mắt mọi người đều chấn kinh ( chấn động và kinh ngạc),cái này là cái quái gì, không phải nói An Nhiên là vũ nữ thoát y ở quán bar hay sao ? Không phải nói nhà cô nghèo lắm sao ? Nhưng người đàn ông này ôm cô trong ngực lớn tiếng tuyên bố, chuyện này là như thế nào !

An Nhiên không có thời gian giải thích? Mặt cô xám đen, nắm tay Phó Quân Hoàng kéo đi, trước mặt bao nhiêu người, kéo Phó Quân Hoàng đi. Bọn họ rời đi làm gì không ai biết, nhưng ngày đó, người Thất ban không có gặp vị huấn luyện viên đó nữa.

Nếu như trong Thất ban có tiểu thư cùng thiếu gia, nhất định bọn họ sẽ biết, còn vị huấn luyện viên mười phần anh tuấn, khí chất kia chính là Phó Quân Hoàng người họ Phó, có vô số truyền kì về Phó Quân Hoàng.

Nhưng những người này làm sao biết Phó Quân Hoàng, tất nhiên, bọn họ cũng không nghĩ đem An Nhiên cùng Phó Quân Hoàng liên hệ lại, hiện tại trong lòng của người Thất ban, An Nhiên chính là một học sinh gương mẫu.

Tuy rằng Phó Quân Hoàng có xuất hiện tại sân thể dục, nhưng lúc các học sinh huấn luyện, có người nào dám trực tiếp nhìn huấn luyện viên? Thừa lúc không có ai đem thân phận của Phó Quân Hoàng ra nói.

Mặc dù hiện tại, người Thất ban không thiếu người muốn hỏi An Nhiên cùng vị huấn luyện viên thần bí kia có quan hệ như thế nào.

“ Tôi nói này Cố thiếu gia, cậu không nghĩ tới tôi sắp bất động rồi sao?” Lí Vi mặt tới nhợt đứng sau An Nhiên, mặt cô đáng thương nhìn Cô Hữu, muốn cậu giúp một chút.

Cố Hữu liếc Lí Vi một cái, lập tức dời ánh mắt khỏi người cô ( Lí Vi).

Cố Hữu mặc dù rất có phong độ thân sĩ, nhưng cũng phải nhìn đối tượng là ai.

Lí Vi rất nhanh rơi xuống người Béo ca, Béo ca hiện tại dĩ nhiên mệt không nói ra được, cậu ta còn muốn đi hỗ trợ người khác.

“ Mệt sao?” Tầm mắt Cố Hữu nhìn trên mặt An Nhiên.

Cố Hữu thoạt nhìn rất bình thường, cũng đúng, hằng năm đều bị Cố lão gia ném vào trong bộ đội để tập luyện, ngay cả 2.000m mà Cố Hữu chạy không nổi, như vậy có phải làm cho Cố lão gia tử tức chết?

“ Không sao.” Kỳ thực cô cũng đã thấm mệt, nhưng cô không thể nói, bằng không sẽ làm người ta ghen ghét.

Hứa Anh Thiến nghe đến nghiến răng, bọn họ vậy mà còn tâm tư tán gẫu! Hiện tại đối với cô mà nói, hô hấp rất khó khăn.

“ Mọi người đừng dừng lại, hiện tại tôi biết thân thể của mọi người rất khó chịu, thế nhưng chỉ cần nhẫn nại là tốt.” An Nhiên không quản nhiều lắm, nhưng ngẫn lại hay thôi đi, nói một chút. Tựa như khi cô trở thành An Nhiên, cô càng ngày càng thích xen vào chuyện người khác.

Nữ sinh của khoa công trình gỗ luôn theo sau đội ngũ, các ả muốn để An Nhiên chậm lại, nhưng bước chân của các ả ngày càng nhấc không nỗi, giống như là đang đỗ chì, thế nhưng vì lòng tự ái nên không thể hét lên được, chỉ có thể chống đỡ, chạy tới.

Đột nhiên, ở phía xa xa bọn họ nhìn thấy bọn họ sắp đến đích, mặc dù còn rất xa, thế nhưng tốt xấu gì bọn họ cũng thấy được hi vọng.

“ Nhóm người này cũng thật lợi hại, nhóm nữ sinh ở phía sau cũng gần đến.” Một người hi hi ha ha vang lên là một gã nhìn giống như khuôn mặt của bé trai, hắn không phải là người của Thất ban, ở Thất ban có 30 người 18 nữ 12 nam.

Đội ngũ của Cố Hữu là Ngũ Liên ban 2, cũng là 30 người, có 18 người là học ở khoa Luật, nhìn thấy cũng biết những nam sinh đó học ở khoa Luật.

Nghe được lời nam sinh kia nói, nữ sinh ở khoa Công trình gỗ dừng lại một chút.

“ Tôi không muốn liên luỵ các người, nếu chạy không nỗi, thì khỏi chạy nữa.” Hứa Anh Thiến lớn tiếng nói, “ Miễn cho đến lúc đó, nói tôi liên luỵ mọi người làm mọi, làm mọi người bất hoà.” Cô cũng rất keo kẹt.

“ Nhìn xem Béo ca tôi cũng rất nỗ lực chạy, các người đừng nói nhiều, học theo tôi đi.” Béo ca nói đứt quãng, mồ hôi đổ đầy đầu, cả người giống như một khối thịt đang chạy thoạt nhìn rất buồn cười.

Sắc mặt của nữ sinh khoa Công trình gỗ rất khó coi, nếu không phải Vũ Giang Nam kìm chế các ả, các ả đã sớm bạo phát lên.

Trên đường, không thiếu những nam sinh khoa luật mang giùm ba lô của nữ sinh của khoa công trình gỗ, mặc kê ra sao, phong độ thân sĩ vẫn cần làm?

“ Tôi nói Cố thiếu gia, cậu cùng nữ thần của chúng tôi có quen hệ thế nào?” Lí Vi ném ba lô cho một nam sinh trong lớp. hiện tại cô rất thoải mái, cũng có chút lực nói chuyện, tuy rằng có chút đứt quãng.

Cố Hữu nhìn An Nhiên, cũng không thấy cô có phản ứng, cậu lạnh nhạt nói. “ Bạn bè.” Tuy rằng cậu muốn nói là thanh mai trúc mã, nhưng thấy tình ảnh của anh Phó, cậu thấy hay là thôi đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.