Hiện tại Tô Lạnh đã quên An Nhiên, nhưng An Nhiên nhớ rất rõ cô ta.
Vào mấy tháng trước, Phó Quân Hoàng vì cứu cô ta, bản thân bị thương.
Khóe mắt thâm thúy nhếch lên, dưới ánh mắt của Tô Lạnh tựa vào người Phó Quân Hoàng, con ngươi trong veo mà lạnh lùng nhìn Tô Lạnh.
Tô Lạnh không thích ánh mắt của cô gái nhỏ trước mắt, trong ánh mắt của cô có sự khinh miệt và trào phúng.
Tô Lạnh rời tầm mắt khỏi người An Nhiên, một lần nữa nhìn Phó Quân Hoàng, "Quân hoàng, cô ấy là... ?"
Phó Quân Hoàng mày nhíu càng chặt, tầm mắt của anh tạm dừng trên mặt Tô Lạnh một lát, tiện đà nhìn xuống An Nhiên, "Người quen?"
Sau khi An Nhiên hơi giật mình, suýt nữa bật cười. An Nhiên rất không dễ dàng khóng chế tốt cảm xúc của bản thân, tiếng nói thản nhiên nói:
"Đây là người quen của anh." Không phải người quen của cô.
Sắc mặt Tô Lạnh hơi cứng lại, ngay cả độ cong của môi cô ta cũng không duy trì được rồi.
Phó Quân Hoàng đây là có ý gì? Không biết cô ta? Hay là cố ý để cô ta khó chịu?
"Quân Hoàng, chẳng lẽ anh quên, anh đã cứu em..."
"Uh`m, nhiệm vụ." Phó Quân Hoàng nghĩ tới, cô ta là một lần nhiệm vụ của anh, cứu cô ta, "Có việc?"
Lần này, rốt cuộc ý cười trên mặt Tô Lạnh không duy trì được, nhưng mặc dù như vậy, cô ta cũng không thể trở mặt trong này, "Quân Hoàng, em......"
"Phó Quân Hoàng." Phó Quân Hoàng trực tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-ba-dao-rat-cung-chieu-vo/1987630/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.