Thiên Thụ ngồi ở ghế phụ, bị gió tạt không mở nổi mắt, mái tóc rối tung trong gió.
Sao thế này, trời mùa đông lạnh giá mà lái xe đi hóng gió? Trong nhà Boss chẳng phải còn có tới mấy chiếc xe sao? Chọn bừa một chiếc có mui cũng còn hơn là lái chiếc này trong mùa đông mà, hại cô bị gió tạt cho thê thảm thế này.
Thiên Thụ không chịu nổi nữa, hơi quay sang hét lên với Boss Viên, “Chạy chậm một chút được không? Gió to quá.”
Boss Viên cứ lầm lì lái xe, mái tóc đen bóng bay trong gió, phối với cặp kính râm to tướng, đẹp trai và lạnh lùng khó tả.
Thiên Thụ nhìn dáng vẻ lạnh lẽo của anh thì lại không kìm được tỏ ra mê mẩn. Phải biết là hôm ấy khi anh đè cô xuống trong phòng vệ sinh, cảm giác khi ngón tay anh lướt qua da thịt cô… Đến nay cô vẫn nhớ rõ. Nhưng… Vù… Gió mạnh tạt qua, vẫn chưa mở miệng thì tóc đã bay vào miệng cô rồi.
“Chạy… chậm lại…” Thiên Thụ chiến đấu với tóc.
Boss Viên mắt vẫn nhìn thẳng.
“Này… Em nói… chạy… chậm… lại…” Thiên Thụ hét lên, vèo, mái tóc lại chui vào miệng.
Boss Viên hơi nhíu mày, cuối cùng mở lời vàng ngọc.
“Gió to quá, anh nghe không rõ.”
Thiên Thụ suýt bị choáng váng tới mức giống như gió to đã tạt cô ra ngoài mười vạn kilomet vậy.
Làm ơn đi, lẽ nào Boss Viên cũng là fan của các bà thím hay xem phim Hàn hay sao, lại còn thốt ra một câu kinh điển như vậy, hơn nữa mà đúng là “Gió to quá, anh nghe không rõ”… Hu hu hu, gió thì đúng là quá to, cô cũng nói không rõ mà…
Vù vù vù…
Xui xẻo là Boss Viên lại đạp ga, chiếc xe mui trần càng lao đi như tên bắn, gió lạnh càng thổi ác liệt, càng rối bời, càng mạnh bạo… Thiên Thụ ra sức giữ mái tóc dài, quay sang nhìn Boss Viên, đeo kính râm, nghênh đón gió lạnh, mái tóc bay bay, đẹp trai khó tả, nhưng cô thì thảm thảm thảm, mái tóc cứ như tổ quạ, bị thổi rối tung rối mù.
Boss Viên nhìn thẳng về phía trước, cặp kính to che khuất mặt anh, cũng không biết anh đang nghĩ gì.
Thiên Thụ rất ấm ức, vừa giữ mái tóc tổ quạ, vừa làu bàu khẽ, “Muốn làm ra bộ đẹp trai cũng đâu cần lái xe đua trong mùa đông đâu, vừa lạnh lại vừa rối tung thế này…”
Bim!
Boss Viên đột ngột bấm còi, làm Thiên Thụ giật mình.
“Em nói gì?”, anh hạ giọng nhướng mày.
Thiên Thụ lập tức nhút nhát đáp lại, “Không… Em có nói gì đâu…”
Haizzz, chẳng phải anh đã nói “gió to quá, anh nghe không rõ” hay sao? Sao cô mới nói một câu mà anh đã nghe thấy rồi? Thiên Thụ đưa anh mắt kỳ quặc sang nhìn anh, cuối cùng Boss Viên lại thốt ra một câu vàng ngọc. “Hóa ra đó chính là Tiểu Mạc mà em tuyên bố sẽ ngoại tình.”
A… Hả?!
Thiên Thụ khóe mắt giật giật, hóa ra anh vẫn nhớ! Vị đại thần này, chuyện đã lâu rồi mà anh vẫn nhớ rõ, còn nhớ tên Tiểu Mạc nữa! Trời ạ, chẳng trách hôm nay anh lại lôi cái xe đua mui trần ra đây, rõ ràng là… rõ ràng là cố ý muốn làm cô “bối rối trong gió” đây mà!
Boss Viên phớt lờ Thiên Thụ đã “rối bời”, chân bất ngờ lại đạp mạnh ga, vù… chiếc xe như con ngựa hoang được thoát khỏi dây cương, lao đi như gió như chớp!
“Á!”, Thiên Thụ hét lên, hoảng loạn giữ chặt mái tóc dài vốn đã không còn cách nào đẹp được nữa.
Chiếc xe dừng lại ở nhà hàng Perhaps Love kiểu Tây.
Cửa xe chưa mở thì đã có hai trợ lý nghênh tiếp. Thiên Thụ và họ cũng quen nhau từ lâu, lần đầu dự tiệc ở công ty Vân Thượng chính là hai trợ lý này đã giúp cô trang điểm ăn mặc, tuy xảy ra nhiều sự cố nhưng trợ lý Phương dù sao cũng đã gặp mặt phu nhân tổng giám đốc vài lần, song hôm nay chiếc xe vừa ngừng, trợ lý Phương kinh ngạc đến nỗi không nhúc nhích.
Viên Dã đã bước xuống, đưa tay gỡ cặp kính râm xuống, đưa cho trợ lý Phương, vẫn dặn dò ngắn gọn, “Giao cho cô đấy.”
“Vâng… Vâng, tổng giám đốc”, trợ lý Phương vội đáp.
Tổng giám đốc Viên đẹp trai vô địch, lạnh lùng vô song lập tức bước vào trong hậu viên của nhà hàng Perhaps Love, tối này ở đây đã được bao hết, các lãnh đạo cao cấp và tổng giám đốc các công ty đã tụ tập đầy đủ. Tổng giám đốc Vân Thượng lạnh lùng anh tuấn đương nhiên cũng không lạc hậu, sải bước tiến vào nơi tổ chức tiệc tối nay.
Chỉ là sau lưng anh, “đồng chí người nhà” mà anh đưa đến bây giờ đang mềm nhũn chân tay nằm bẹp trên ghế.
Ghê thật, Boss Viên đúng là điên cuồng khôn tả! Dám chạy xe với vận tốc 150 km/h trong thành phố, hại cô sợ tới nỗi rớt hết nửa cái mạng! Cuối cùng cũng không dám quan tâm đến tóc tai nữa, chỉ còn nước bám chặt dây an toàn, cơ thể dính chặt lên ghế ngồi. Chiếc xe cuối cùng dừng lại, cô đã sợ nhũn cả người, nằm bẹp trên ghế, không đi nổi nữa.
Trợ lý Phương nhìn Thiên Thụ nửa nằm nửa ngồi trên ghế, không kìm được lên tiếng, “Tổng biên tập Hạ, xin chị hãy ngồi dậy, chúng ta… cần trang điểm một chút.”
“Hả? Lại… Lại lại trang điểm?”, Thiên Thụ vẫn chưa tỉnh hẳn.
Trợ lý Phương nhìn cô vẻ khó xử, “Vâng, nếu chị không định vào đó với mái tóc tổ chim này.”
Mái tóc tổ chim?
Thiên Thụ xoay kính chiếu hậu ra nhìn, mái tóc dài đen đẹp đẽ đã bị anh đẹp trai kia hô biến thành “nộ phát xung quan” rồi! Ôi trời ơi… Có chết không chứ, hai hôm trước cô mới kéo thẳng ra, bây giờ lại thành tổ quạ, đủ để biết anh đẹp trai kia rốt cuộc đã “hoang dã” biết là bao!
“Tổng biên tập Hạ à, chúng ta đi nhanh đi, nếu không tổng giám đốc đợi sẽ bực đó.” Trợ lý Phương nhìn mái tóc rối bời của Thiên Thụ, thật không biết nên khóc hay nên cười. Phải kéo thẳng mớ tổ quạ này ra thì tốn biết bao công sức đây.
“Hả? Lại phải trang điểm sao…”, Thiên Thụ nhìn họ, có vẻ sợ, “Liệu có thể không trang điểm không? Tôi không thích mặt bôi trét quá nhiều, tôi không muốn mang mặt nạ, tôi không muốn… Á, hai người làm gì thế? Buông tôi xuống! Tôi không thích son môi mùi vị đó, lần này có thể đổi vị khác không… Còn nữa, tôi không muốn mặc bộ lễ phục nhãn hiệu đó nữa, quá bó!!!”
Thiên Thụ đáng thương, không đợi cô vùng vẫy, đã bị hai cô trợ lý khiêng lên, kéo thẳng vào trong phòng nghỉ.
Hai mươi phút sau, Hạ “tổ quạ” đã được thả ra thành công.
Cũng may lần này không cần soi môi, cũng không mặc lễ phục quá bó. Hai cô trợ lý hình như nắm được tâm lý của tổng biển tập Hạ, lần này trang điểm nhạt, phối thêm bộ đầm không tay rất đáng yêu. Tuy Thiên Thụ cảm thấy bộ đồ màu xanh da trời này quá dễ thương, không hợp lắm với tuổi của cô, nhưng hai vị trợ lý lại đồng loạt nói là rất phù hợp với khí chất của tổng biên tập Hạ.
Choáng, khí chất gì chứ, khí chất của trẻ con học mẫu giáo ư?
Thế là Thiên Thụ đã mặc bộ đầm công chúa màu xanh kỳ cục đó, mang đôi giày cao gót xám nhạt, từ từ đi vào hậu hoa viên của Perhaps Love.
Nơi đây trang trí rất dễ chịu, không nghiêm túc như những khách sạn lớn, cũng không tùy tiện cẩu thả như những quán ăn nhỏ lề đường, hậu hoa viên dựa núi nhìn hồ, bên ngoài hành lang dài làm bằng gỗ là mặt hồ yên tĩnh. Ven hành lang là một dãy đèn vàng nhạt, chiếu lên mặt hồ bóng nước lung linh, rất có vẻ xa xăm. Thảm cỏ được cắt tỉa gọn gàng, trên là một dãy xe thức ăn xinh xắn, có một bục sân khấu nho nhỏ, bên dưới bày đầy những ly rượu xinh đẹp và sâm-panh.
Đoàn người ăn mặc tùy nghi nhưng cũng rất trang trọng đang qua lại trong hội trường, dưới ánh đèn không quá sáng, trên gương mặt mỗi người đều có ánh sáng mơ màng và xinh đẹp.
Thiên Thụ từ từ bước tới.
Cô ngỡ không ai biết cô, nhưng lúc cô chậm rãi tiến đến thì luôn có người nhìn cô, cười đầy ý vị.
Thiên Thụ hơi lạ lùng nhưng không tiện hỏi, đành lịch sự cười với người ta.
Lần này người ta cười càng kỳ lạ hơn, vẻ mặt và ánh mắt ấy như thể chứa đầy vẻ thương hại và châm biếm. Khiến cho Thiên Thụ càng không hiểu mô tê gì cả.
Nhanh chóng vượt qua đám người đó, Thiên Thụ cuối cùng cũng tiến vào hội trường. Ngước mắt lên nhìn, xung quanh đều là những anh tài trong xã hội. Ai nấy ăn mặc chỉnh tề, trông rất “phi phàm”. Nhưng chính trong dòng người trai tài gái sắc đó, người đàn ông mặc âu phục màu bạc vẫn là nổi bật nhất, cô chỉ cần nhìn một cái là có thể trông thấy anh đẹp trai lạ lùng giữa đám người.
Mái tóc đen bóng bị gió thổi tung vẫn rất đẹp, dù nhìn nghiêng nhưng đường nét vẫn hoàn hảo, thậm chí khi anh trầm mắt nói chuyện với người ta, vẻ sắc bén và ngang ngược trong mắt anh cũng khiến người ta khó mà phớt lờ, chứ đừng nói tới khí chất mạnh mẽ mãi mãi có ở trong anh, cho dù đứng xa cũng có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ và “đàn áp” đó.
Thiên Thụ nhìn anh từ xa, bỗng có một sự vui mừng nho nhỏ.
Người đàn ông đẹp trai xuất sắc đó, lại là chồng của cô.
Như đang nằm mơ vậy, xuyên qua thời gian và không gian, mở mắt tỉnh lại, thế giới không có gì thay đổi, nhưng số phận cô đã hoàn toàn khác hẳn. Sự nghiệp thành công, gia đình mỹ mãn, đứa con đáng yêu, người chồng đẹp trai. Tuy anh lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng, nhưng cô vẫn cảm nhận được sự yêu thương của anh dành cho cô và con gái, càng không nói đến những lúc anh ham muốn, vẻ mặt mê người và cám dỗ của anh… Thượng Đế hình như đặc biệt ưu ái cô, sau vụ tai nạn xe, đã cho cô những điều mà mọi phụ nữ trên thế gian đều mơ tưởng, cô còn muốn tìm gì, còn muốn đòi gì, còn có gì bất mãn nữa?
Cô đã là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian này chăng…
Thiên Thụ nhấc chân lên, định tiến về phía Viên Dã đang mỉm cười đằng kia.
“Viên…”
Chưa được hai bước thì cô đã khựng lại.
Viên Dã đang nói chuyện gì đó với sếp công ty khác, còn có hai người bạn nước ngoài, trông họ trò chuyện rất vui vẻ, thậm chí ngay cả người phụ nữ đứng cạnh anh cũng phá lên cười sung sướng. Cô ta cười híp mắt khoác tay anh, còn tự nhiên dựa vào người anh, trông họ trai tài gái sắc, hài hòa như đôi kim đồng ngọc nữ. Thậm chí ngay cả khi họ cười trông cũng rất ăn ý và thân mật, khi cô ta hơi cúi người, anh còn nhẹ nhàng vỗ tay cô ta.
Thiên Thụ bỗng hiểu tại sao khi cô tiến tới, đám người kia đều nhìn cô cười đầy thương hại và mỉa mai rồi.
Không ai nhìn thấy chồng mình và người phụ nữ khác thân mật xuất hiện trước mặt mọi người, mà có thể cười rạng rỡ vui vẻ được. Cho dù người phụ nữ kia đã từng nhốt cô và người đàn ông kia vào chung phòng.
Quan Nguyệt San, rốt cuộc cô đang chơi tôi hay đang làm gì vậy?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]