Editor: Trịnh Phương _ Diễn đàn.
Thật ra thì tuổi thật của Đoạn Thấm Nhã đã hơn bốn mươi tuổi rồi, nhưng hàng năm đều ở trong nhà không ra ngoài, hơn nữa cô ấy giỏi về bảo dưỡng, nhìn qua thậm chí còn trẻ tuổi hơn mấy phần so với phụ nữ trưởng thành tuổi ba mươi. Giờ phút này bởi vì câu nói kia của An Cẩn Du, hai tròng mắt của cô ấy trào lên sóng nước, tràn đầy kinh hoàng cùng gấp gáp, làm người ta thấy trong lòng cũng không khỏi sinh ra mấy phần ý nghĩ - thương xót.
Tô đại tổng giám đốc vẫn luôn coi vợ như bảo vật trong lòng càng thêm đau lòng vô biên, đưa tay cầm lấy bàn tay hơi lạnh của vợ yêu, nhưng lại không hề nói câu nào.
An Cẩn Du dưới ánh mắt vội vàng nhìn chăm chú của Đoạn Thấm Nhã có chút hoảng hốt lui về phía sau. Đang lúc cô khẩn trương đến không biết nên làm như thế nào cho phải, một bàn tay lập tức xuất hiện cầm lấy bàn tay hơi lạnh của cô.
Cùng lúc đó, một giọng nói quen thuộc lần nữa vang lên ở bên tai, mang theo một tia trấn an: "Đừng sợ, tôi ở đây."
An Cẩn Du ngạc nhiên một chút, quay đầu lại nhìn, Niếp Quân Hạo cũng thật vất vả mới khôi phục lại như cũ từ sự chóng mặt khi đi thang máy.
Hai đôi tay nắm lấy nhau truyền qua chút ấm áp nhàn nhạt, trái tim đang vì khẩn trương mà mất tự chủ cũng lần nữa thoáng bình tĩnh lại vì những lời này của Niếp Quân Hạo.
Trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-anh-de-mau-vao-trong-chen/2104099/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.