An Cẩn Du trừng lớncon mắt nhìn cái tay đang kìm tại cổ mình gắt gao kia, ngón tay thon dài trắng thuần như hành lá, sạch sẽ xinh đẹp rất giống với một tác phẩmnghệ thuật. Đáng tiếc khi tác phẩm nghệ thuật này uy hiếp đến tính mạngcủa mình, An Cẩn Du cũng lập tức tự nhận mình không có đủ can đảm và tấm lòng không kiêng kỵ cái gì mà đi thưởng thức nó như vậy.
Trongchốc lát bị đè lên trên tường kia, An Cẩn Du sâu sắc cảm thấy mình thậtsự là mang tai ương tám đời, khó mà tốt bụng xen vào việc của người khác một lần, cứu mỹ thiếu niên này, kết quả là người này lại lấy oán trảơn, quả nhiên là người không thể xem bề ngoài, khuôn mặt dạng chó hìnhngười, quả nhiên là tên khốn.
Niếp Quân Hạo thấy An Cẩn Du khôngnói lời nào, phòng bị và âm lãnh ở đáy mắt mỗi lúc một rõ lên, giọng nói cũng tự nhiên thấp xuống hơn bình thường nhiều: “Bổn tọa hỏi lần nữa,đến tột cùng nơi này là nơi nào, cô là ai, dám có gan nói dối nửa câu,cẩn thận cái mạng nhỏ của cô!”
“Anh trai bổn tọa à, quả nhiên anh nhảy lầu đã rớt bể đầu óc rồi nên nói chuyện văn vẻ vậy, cứ vòng vo như vậy, thật sự thấy mình mặc quần áo cổ trang thì coi mình là anh em củangười ta sao, thiếu não là bệnh, phải trị” An Cẩn Du nhìn chằm chằmkhuôn mặt đẹp trai người thần căm phẫn của Niếp Quân Hạo, khóe miệng corút, thầm than trong lòng, trời cao quả nhiên công bằng, mặc dù cho anhta một thân xác hoàn mỹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-anh-de-mau-vao-trong-chen/139756/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.