Buổi trưa. Vân Uyển Tú đến bệnh viện để khám sức khỏe, nhân tiện ghé qua khoa ngoại thần kinh để thăm con trai đang làm việc. Nhưng còn chưa đến văn phòng của Bạch Kình Dục, từ xa xa bà đã nhìn thấy một cô gái đi ra cùng vẻ mặt xấu hổ. Khuôn mặt người này đỏ đến mức có thể nhỏ ra nước, xoay người cầm điện thoại lên gọi cho ai đó. "Tôi thành công rồi! Tôi làm được rồi! Bác sĩ Bạch đã nhận lấy bữa trưa mà tôi chuẩn bị, còn hứa chủ nhật này sẽ hẹn hò với tôi đấy. Hu hu hu cuối cùng thì tôi cũng vượt qua nỗi đau khổ bấy lâu nay được rồi!" Vân Uyển Tú nhíu mày. Đợi đến khi cô gái đi khuất, bà đẩy cửa bước vào thì thấy con trai mình đang ăn cơm, mà chiếc hộp thức ăn có hình thù dễ thương rõ ràng là do cô gái kia tặng. "A Dục, có phải não con có vấn đề gì hay không? Ở nhà có nàng dâu ngoan ngoãn tốt đẹp như vậy thì không cần, cứ phải ra ngoài trêu nghẹo hoa ghẹo nguyệt, đã bao giờ con từ chối một ai chưa? Mẹ thật sự bị con làm cho tức chết mất thôi!" Bạch Kình Dục đưa đũa và hộp cơm cho mẹ, khóe mắt nhướng lên. "Mẹ ăn trưa chưa? Nếm thử một miếng nhé?" Vân Uyển Tú tức giận không hề nhẹ. "Kết hôn rồi còn không biết kiềm chế bản thân. Cơm do người phụ nữ khác đưa mà con cũng dám ăn, không sợ bị người ta bỏ thuốc à?" "Ngoài mẹ ra thì chẳng ai bỏ thuốc con đâu." "..." Vân Uyển Tú ấn ấn nhân trung, hít thở sâu một hơi mới từ từ bình tĩnh lại. "Cuối cùng mẹ cũng biết tại sao Hứa Vi không để con vào mắt rồi. Con đúng là thứ đàn ông cặn bã đáng chết, đứng núi này trông núi nọ. Đến cả mẹ cũng muốn bỏ con luôn cho xong chuyện." Bạch Kình Dục thản nhiên chuyển chủ đề. "Mấy miếng dán phát sáng trên trần ở phòng con là do mẹ làm ạ?" "Ừ, có chuyện gì thế? Có phải là đêm đến, bầu không khí rất đặc biệt không?" "Hừm, nó xanh lét luôn ạ, như điềm báo cắm sừng ấy." "... Tí nữa về mẹ sẽ kêu người tháo xuống hết." Cơm trong hộp đã bị Bạch Kình Dục ăn gần hết. Vân Uyển Tú nhìn mà ghẹn trong lòng. "A Dục, rốt cuộc thì con có ý gì với Vi Vi hả? Mẹ nhớ hồi còn ở đại học, con đối xử với nó cũng được lắm mà. Sao bây giờ lại không thèm để tâm đến con bé nữa? Mẹ nói cho con biết, Vi Vi thực sự không có tí tình cảm nào với con đâu. Nếu con còn một chân đạp mấy thuyền, không nhanh chóng chiếm được trái tim đối phương, đợi đến ngày nào đó con bé chịu hết nổi thì sẽ ly hôn đấy. Lúc đó con cứ tự làm tự chịu đi.” Bạch Kình Dục đóng nắp hộp cơm lại, lười biếng đáp lại một chữ: “Vâng.” "Thái độ của con thế là sao hả? Lúc đầu mẹ còn mong hai đứa sinh em bé, nhưng bây giờ thật là... Haizz! Mong ước được làm bà nội sao khó quá vậy!" Vân Uyển Tú vẫn luôn mồm càm ràm con trai. Bạch Kình Dục chậm rãi dựa lưng vào ghế, im lặng dùng đầu ngón tay gõ lên mặt bàn, sau đó chợt lên tiếng hỏi: "Trai hay gái ạ?" “Hả?" Khóe miệng anh hơi cong lên, đôi mắt đào hoa mang theo ý cười: "Mẹ muốn có cháu trai hay cháu gái?" Vân Uyển Tú lấy lại tinh thần, mặt mày hớn hở: "Trai gái gì cũng được hết!" * Hứa Vi ngủ bù một lát rồi làm việc luôn. Tinh thần của cô không tốt lắm, tính tình khó tránh khỏi có chút gắt gỏng. Trong các cuộc họp, thường thì cô toàn bị mọi người minh trào ám phúng, dùng lời lẽ giấu đao để châm chọc chế giễu. Hôm nay Hứa Vi đã lấy lại sân nhà, ngôn từ sắc sảo phũ lại mấy nhân viên cấp cao. Mọi người đều bị khí thế mạnh mẽ của cô làm cho kinh hãi. Sau cuộc họp, bọn họ đều nhao nhao tỏ ra không thể tưởng tượng nổi, sau lưng lại bàn tán ầm ĩ. "Không phải cô ta tự coi mình là vợ của sếp thật đấy chứ?" "Không biết rốt cuộc thì cô ta đã thổi bao nhiêu gió bên gối tổng giám đốc nữa!" Giờ tan làm. Mí mắt Hứa Vi không chịu nổi, dứt khoát chuẩn bị đi về. Cô nghĩ đến việc lái xe lúc mệt mỏi rất nguy hiểm nên lấy di động ra đặt xe, ai ngờ vừa bước ra khỏi cổng công ty đã nhìn thấy một chiếc xe thể thao Lamborghini màu bạc sáng loáng đang đậu bên đường. Biển số 8888 cực kỳ vênh váo. Đó là xe của Bạch Kình Dục. Hứa Vi vừa mới nhận ra xe của ai, một giây sau mui xe đã mở ra. Người đàn ông đeo kính râm ngồi trên ghế lái, mỉm cười với cô. Tất nhiên Hứa Vi sẽ không tưởng bở, cho là Bạch Kình Dục lại đích thân lái xe đến đón mình tan sở nên vô thức quay đầu lại. Lúc thấy một bóng hồng xinh đẹp đang bước ra từ tòa nhà công ty, cô mới thoải mái nhướng mày. "Anh Kình Dục, sao anh đến đón mà không nói trước với em! Thật là!" Giọng nói nũng nịu khiến Hứa Vi nổi hết cả da gà. Xung quanh có không ít người nhìn qua, thấy Vân Sa Sa đang mở cửa xe thể thao, tao nhã ngồi lên ghế phụ. Sau khi đóng cửa, cô ta mới giả vờ ngạc nhiên nói: "A, giám đốc Hứa? Trùng hợp thật đấy, cô cũng tan làm rồi à?" Ánh mắt Hứa Vi rơi vào khuôn ngực gần như phẳng lì của đối phương, mỉm cười ngọt ngào: "Hôm nay vẫn một to một nhỏ nhỉ." Vân Sa Sa: ! ! !
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]