“Cô sẽ không là vì một chút thân cận yến, cho nên cố ý đem chính mình đói chết khiếp đi?” Đồng thời ngồi xuống, Hàn Quang Lỗi nhịn không được hoài nghi cô là giả mượn tham gia thân cận, để có thể ăn một bữa thịnh soạn.
Nguyên nhân hại cô đói đến như vậy rất là dài dòng, bắt đầu từ sáng sớm cô đã phải đi xem mắt, cô chỉ có thể hé miệng cười, căn bản muốn ăn sẽ không thể nói chuyện, nên hiện tại nàng chọn ăn a.
Bất quá thật muốn truy nguyên, cũng tại cái tên đối tượng coi mắt buổi trưa kia nên cô mới không thể ăn được gì, chính hắn ảnh hưởng đên mức độ thèm ăn của cô.
Từ đầu tới đuôi không ngừng mở miệng cắn nuốt còn chưa tính, còn làm văng lên đầy bàn nước miếng, nhìn thấy một bàn thức ăn đủ màu sắc thơm ngon trước mặt, lại không may mắn thoát khỏi ” Thiên hàng cam lâm” Sau, mặc cho cô như thế nào đối chính mình tâm lý kiến thiết, chính là không có dũng khí đem bữa cơm trưa đã bị ô nhiễm nuốt vào mà mặt không thay đổi.
“Anh rất biết cách chọn các món ăn ngon, các món ăn ở đây đều là mỹ vị nhân gian khiến người ta muốn khóc.” Trung tràng nghỉ ngơi, Thương Hải Tình cho một câu tán thưởng.
Hiện tại là như thế nào? Anh cần quỳ xuống để dập đầu tạ ơn sao? Khư!
Cuộc đời của Hàn Quang Lỗi đây là lần đầu tiên bị so sánh, nhưng lại là thua cấp đồ ăn.
Căn cứ vào kinh nghiệm những lần gặp gỡ trước, những cô gái đối diện với anh chưa từng có người nào có thể dời mắt khỏi người anh, càng không nói đến là chú ý tới những đồ ăn trước mắt như hiện tại đây.
Các nàng luôn vội vàng dùng ánh mắt e lệ nhìn anh, ăn uống một cách chậm chạp, kiểu cách, hại cả một bàn đầy những mỹ vị, vĩnh viễn vận mệnh không thay đổi đi vào duy nhất thê lương kết cục, luân vì sưu thủy.
Vài lần như vậy, anh đều thận trọng tự hỏi ra một vấn đề — anh là không phải nên niệm điểm đại bi rủa hoặc là cái gì, hảo an ủi chuyện này bởi vì anh cá nhân sức quyến rũ, mà thức ăn vô tội bị vứt bỏ a.
Nhưng mà hiện tại, cô gái này gọi là Thương Hải Tình nhưng lại không có để ý anh tồn tại, hãy còn ăn si mê say mê, cho dù tiếp theo giây cô lại bỏ đầu ngón tay vào trong miệng mút, anh cũng không thấy ngoài ý muốn.
“Cô vừa lòng là tốt rồi.” Không biết là nên cao hứng hay khổ sở, trên khuôn mặt tuấn lãng hiện lên một tia cười khổ đánh trống lảng.
Thẳng đến khi cô dừng lại hiệp một, uống ngụm trà cho thông cổ họng.“Xem anh mời tôi ăn một bữa thịnh soạn như vậy, tôi thành thật nói cho anh hay, nếu anh muốn kết hôn, tôi không phải một đối tượng thích hợp, hiện nay tôi đang trong giai đoạn cần dành nhiều thời gian cho công việc của bản thân, cho nên cũng không muốn dùng hôn nhân để trói buộc chính mình.”
“Tính đến trước mắt mới thôi, câu nói này cô đã dùng nhiều lần ?” Hàn Quang Lỗi khẽ nhướng mày, hé mắt nhìn cô .
“Lần đầu tiên. Mười tám người trước tôi đều nói — thực thật có lỗi, anh không phải khẩu vị của tôi, tôi nghĩ chúng ta cũng không thích hợp.” Đôi môi hồng tinh xảo hơi hơi phát động, từ lời nói đến bộ dáng, còn rất đáng yêu.
“Cho nên tôi nên cảm kích sự thẳng thắn của cô, muốn nổi bật?”
“Ha ha, này không cần.”Cô vô tâm nở nụ cười, đôi mắt sáng như trăng rằm.
Tiếng cười của cô thanh thúy lại dễ nghe, còn có loại nhu hợp sang sảng lại kiều ngọt phong tình.
“Công tác gì lại khiến cho cô phải chuyên chú trong đầu như vậy?”
“Tôi ở Pháp quốc học thiết kế trang phục, mới đây nhờ người nhà mở được công ty áo cưới của chính mình, dù chỉ mới là bước khởi đầu nhưng là ý nghĩa phi phàm.” Nói đến công tác, Thương Hải Tình khó được nhìn Hàn Quang Lỗi liếc mắt một cái, lập tức lại nhớ tới trên bàn, tính toán
Ánh mắt của cô, khi đối diện với thức ăn trước mặt và khi đối diện cùng dung nhan tuấn lãng của anh thật sự khác biệt, thái độ lý trí kia thật khác thường, làm Hàn Quang Lỗi tự tôn rất khó không bị thương.(hô hô *che miệng* tại anh hay tự sướng quá mà nên khi gặp Tình tỷ mợi shock như vậy a)
Thực hiển nhiên, cô gái này hoàn toàn không để ý đến anh!
“Tôi có thể thỉnh giáo cô một vấn đề, tôi bộ dạng thật tệ sao?”
Thương Hải Tình hồ nghi ngẩng đầu đón nhận tầm mắt anh, dùng khẩu khí chắc chắn mà khẳng định,“Không, anh nhìn tốt lắm, không phải điển hình anh tuấn, nhưng là có một loại khí chất riêng của bản thân.”
“Bất quá, hiển nhiên vẫn là so với đồ ăn trước mặt cô thật không bằng.” Anh câu động khóe miệng, lộ ra một chút cười yếu ớt.
“Làm chi lấy chính mình đi so với đồ ăn? Người đói khát đương nhiên truy đuổi đồ ăn a! Đây là bản năng.” Cô lại mở miệng cho một ngụm đồ ăn, cũng không chút nào che dấu lộ ra tươi cười.
Một vài sợi tóc khẽ xoã xuống trước khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh không chút nghĩ ngợi vươn ngón tay thay cô vén lên, hồn nhiên không để ý hành động của chính mình vô cùng thân thiết quá đáng.(á chưa gì ca đã lộ bản chất nha, chiếm tiện nghi con người ta kìa, nhưng mà nhẹ hều à, chả thik *lắc đầu phụng phịu*)
“Cám ơn.” Cô cảm kích cho anh nụ cười không chút nghĩ ngợi.
Hàn Quang Lỗi nhất thời cảm giác lồng ngực của chính mình bởi vì nụ cười của cô mà kịch liệt nhảy lên.
Này rất vớ vẩn ! Anh buộc phải cưỡng chế ánh mắt rời khỏi cô, chột dạ bức chính mình mạnh mẽ lên.
Anh che dấu sự xúc động của chính mình giả bộ bình tĩnh.
Mặc kệ anh một bên ổn định tinh thần, Thương Hải Tình hoàn toàn không bị ảnh hưởng, tiếp tục tận tình ăn nhiều, điều này làm cho Hàn Quang Lỗi thực bất bình.
Tay khẽ nắm thành quyền, anh gõ lên mặt bàn, nhắc nhở cô chú ý,“Chúng ta hiện tại là đang xem mắt a?”
“Đương nhiên, tôi không quên.”
“Nhưng cô từ đầu tới đuôi trong mắt chỉ có đồ ăn, tôi rất khó không như vậy đoán rằng, cô là vì dọa tôi bỏ chạy, cho nên bất kể hình tượng ăn nhiều.” Anh vừa nói chuyện vừa dùng ánh mắt lợi hại gắt gao xuyên thấu Thương Hải Tình.
Cô im lặng nhìn anh một cái, phát hiện con ngươi của anh sáng lạn, quả thực xinh đẹp mê hoặc lòng người.
Đáng tiếc cô còn không muốn kết hôn, nếu không, gả cho nam nhân xinh đẹp như vậy, hẳn là cũng có một chuyện tình thật hạnh phúc a.
“Ân! Phương pháp này cũng không tệ a, lần xem mắt tới tôi sẽ thử tham khảo mà áp dụng a.” Cô nghịch ngợm chẳng những không an ủi, ngược lại còn thật sự suy ra phương pháp này có thể áp dụng.
“Cô –” Hàn Quang Lỗi có chút chịu đựng, thiếu chút nữa đã nghĩ muốn đem bàn tay bóp chiếc cổ mảnh khảnh của cô.(ấy, đừng nóng ca ơi)
Làm sao chỉ như vậy lại bại trận được? Hơn nữa đối thủ còn chính là một cô gái vô hại, không được, không được, anh phải nghĩ biện pháp hòa nhau nhất thành!
“Cô nếu không nghĩ kết hôn, vì sao còn đến xem mắt?” Anh ép hỏi.
“Vậy còn anh? Bộ dáng của anh xem thế nào cũng là chán ghét việc xem mắt này, sao cũng đến đây?” Cô đem vấn đề trao lại cho anh.
Cô thực tinh nhanh, nghĩ đến cô bước chân vào đời chưa lâu, lại phát hiện cô linh hoạt được ngay, ý nghĩ nhanh nhẹn.
“Trong công ty áo cưới tiếp xúc nhiều đôi vợ chồng sắp cưới như vậy, chẳng lẽ điều đó không kích thích ý niệm kết hôn trong đầu cô?”
“Trên thực tế, công ty áo cưới của tôi cho tới bây giờ chỉ phục vụ hơn hai người khách.”
“Mới hai khách vậy công ty áo cưới của cô sao có thể buôn bán được chứ?” Anh rất là kinh ngạc.
“Có lẽ anh cảm thấy việc buôn bán chính là lấy việc kiếm đồng tiền làm mục đích lớn, nhưng là, tôi hy vọng cũng không chỉ là kiếm tiền mà thôi, thành lập công ty áo cưới, là hy vọng dùng sự chuyên nghiệp của chính mình tạo ra một giấc mộng lãng mạn hạnh phúc cho các nhân viên, có lẽ hiện tại khách nhân thiếu một cách đáng thương, nhưng là, tôi tuyệt đối không muốn vì sinh tồn của công ty mà làm ẩu, huỷ đi mọi cố gắng cũng như uy tín tích luỹ bấy lâu nay. Khách nhân có thể thiếu, thậm chí không có, nhưng giấc mộng không thể bị ô nhiễm.”
Cô thật sự là một cô gái đặc biệt, trong người nhất định có máu mạo hiểm, nếu không, như thế nào có thể dũng cảm theo đuổi giấc mộng?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]