Chương trước
Chương sau
Edit: Pi sà Nguyệt

Quân đội của người Qatar và người Duy Tát đã đến biên giới của Đế Quốc, họ bắt đầu nổi lửa với bộ đội ở biên giới Đế Quốc. Lâm Nam là thiếu tá, chủ động yêu cầu dẫn đội tiên phong giúp đỡ.

Trước ngày đi, quân bộ cho mỗi thành viên của đội tiên phong nghỉ nửa ngày để tạm biệt người nhà.

An Phách Hòa lúc này mới biết quyết định của Lâm Nam.

Cô không tức giận, không sợ hãi, thậm chí không có chút ngạc nhiên nào, lúc Lâm Nam nói với cô, cô đứng dậy bắt đầu chuẩn bị hành lý. Lâm Nam đứng ở cửa phòng im lặng nhìn cô, “Em làm gì thế?”

An Phách Hòa nhìn anh khó hiểu, bình tĩnh nói, “Đi chung với anh.”

“Bạc Hà.” Lâm Nam gọi tên cô, thấy cô không có ý dừng lại thì đi vào giữ tay cô, “Anh không định dẫn em đi cùng.”

An Phách Hòa đứng thẳng người, bình tĩnh nhìn Lâm Nam, “Thiếu giáo Lâm, sợ anh đã quên mất em có số hiệu, em là cơ giáp sư của trung đội ba. Bây giờ em sẽ xin ra tiền tuyến.”

Ánh mắt Lâm Nam tối sầm, “Từ lúc anh về đã giải tán trung đội ba rồi, bọn họ bị sắp vào trung đội hai. Còn em… không ở trong đấy, anh đã chuyển hồ sơ của em sang viện nghiên cứu, em thuộc viện nghiên cứu, là nhân viên hậu cần. Theo quy định, không thể ra tiền tuyến.”

An Phách Hòa giả vờ bình tĩnh một lát, lúc này cô sụp đổ, cô hất tay Lâm Nam ra, lớn giọng hỏi ngược rất khí phách, “Tại sao? Tại sao không hỏi em trước khi chuyển hồ sơ hả? Em không đồng ý! Lâm Nam, em nói cho anh biết, em không đồng ý!”

Lâm Nam ôm An Phách Hòa điên cuồng vào lòng, hơi thở ấm áp bao phủ lấy cô, động viên cô, “Nếu em ở đấy sẽ làm anh lo lắng.”

An Phách Hòa vừa nghe câu này thì cảm thấy ngọt ngào xem lẫn chua xót. Cô biết chứ, theo phát triển kiếp trước, Lâm Nam sẽ chẳng có chuyện gì cả. Nhưng cô vẫn lo lắng, chỉ cần nghĩ việc Lâm Nam ra tiền tuyến một mình mà cô không biết gì về tình huống của anh thì sẽ lo lắng. Đồng thời, chuyện này cũng có nghĩa, trong lòng Lâm Nam,cô không thể giúp đỡ cho anh, thậm chí còn có xu hướng kéo chân sau của anh.

Tại sao cô không đủ mạnh chứ? Nếu cô mạnh như anh, không, mạnh như thầy thì Lâm Nam sẽ không phản đối, đúng không?

Tỉnh táo lại, nghĩ một lát, An Phách Hòa ôm Lâm Nam, chôn mặt trong lòng anh khóc trong im lặng, “Lâm Nam, anh phải sống sót trở về.”


“Ừ.”

“Nhất định phải nhớ em.”

“Ừ.”

Tối đó An Phách Hòa rất nhiệt tình. Cô dùng hết khả năng để lấy lòng anh, cứ như muốn dùng cách này để giữ Lâm Nam lại, hoặc biến thành một phần của anh. Lâm Nam biết sự bất an của cô nên cố gắng hết sức để đáp lại.

An Phách Hòa ngất đi trong sự kích thích, Lâm Nam nhìn gò má ửng hồng của cô, hôn nhẹ lên trán cô, dịu dàng ôm lấy cô.

Hôm sau khi tỉnh lại, người bên gối đã rời đi. An Phách Hòa ngửi mùi hương còn lại của Lâm Nam trong phòng, nhắm hai mắt.

An Phách Hòa dùng hết thời gian và sức lực để nghiên cứu, hệ thống khởi động không phải là sở trường của cô. Để đuổi kịp tiến độ, cô phải bắt đầu đọc lại phần lớn kiến thức.

Bùi Nghiêm luôn đi tới phòng nghiên cứu của An Phách Hòa để xem một cái trước khi về, thiếu giáo Lâm chưa bao giờ đi xã giao kia lại đến nhà ông chào hỏi trước khi ra tiền tuyến, anh nhờ ông chăm sóc omega này.

Ông có chút ngạc nhiên, là kiểu omega nào có thể khiến cho cả Lâm Nam và Clythen yêu thích. Ông đã xem CV và nghiên cứu của An Phách Hòa, đây là một omega sáng tạo và thông minh nhưng người kiểu này có rất nhiều, tại sao lại là cô chứ?

Sau mấy ngày quan sát, ông đã biết được, có lẽ là sự dẻo dai đặc biệt của omega này. Cho dù cô không am hiểu lĩnh vực này nhưng không bao giờ khóc lóc với ai cả, cũng không yêu cầu đổi vị trí mà cố gắng để trau dồi khả năng của minnfh. Ông đọc báo cáo hằng ngày của cô, sự tiến bộ rất rõ ràng.

Giờ tan làm hôm nay, Bùi Nghiêm vẫn đi ngang qua phòng nghiên cứu của An Phách Hòa như mọi hôm, cô không vùi đầu đọc sách như mọi ngày mà xem hình chiếu trên tường.

Ông tò mò đẩy cửa đi vào, hình chiếu trên tường đang chiếu tin tức quân sự hôm nay.

An Phách Hòa đang ăn cơm tối, nghe thấy tiếng thì quay đầu lại, rau dưa còn đang trong miệng chưa nuốt xuống.

Bùi Nghiêm mỉm cười hỏi thăm, “Chưa về nhà à?”

Miệng An Phách Hòa toàn thức ăn, chỉ có thể vẫy tay, “Không… Không muốn về nhà, hơi chán.”

Bùi Nghiêm im lặng đi lên, bình tĩnh đứng xem tin tức sau lưng An PHách Hòa.

An Phách Hòa không hiểu ông muốn làm gì, nghe bảo viện trưởng này rất hung dữ, bây giờ ông đứng sau lưng mình làm cô ăn cơm trong lo sợ.

“Cô yên tâm, bạn tốt ở tiền tuyến của tôi bảo tình huống ở đó vẫn còn ổn lắm.” Bùi Nghiêm đột nhiên nói.

An Phách Hòa nghe xong thì cảm thấy có chút khó chịu, im lặng đâm cơm trong chén. Bạn tốt của viện trưởng có thể gửi tin cho ông ấy nhưng sao Lâm Nam không liên hệ với cô cơ chứ?

Bùi Nghiên nhìn vật liệu trên bàn An Phách Hòa, cầm lên nhìn một lát rồi chỉ vào bản vẽ nói: “Nếu như cái này đổi thành vật liệu hình T3 có tốt hơn không? Đồ chịu nhiệt càng tốt thì càng nhẹ.”

An Phách Hòa cầm chén nghĩ một lát, vật liệu hình T3 là vật liệu mới nghiên cứu ra. Hai mắt cô sáng lên, đặt bát xuống bàn, nhảy lên cầm bản vẽ một lát rồi vui vẻ vỗ vai của Bùi Nghiêm, “Ông giỏi quá! Tôi cảm thấy hệ thống này vẫn còn vấn đề! Hóa ra là vấn đề ở vật liệu này!”

Lúc trước cô toàn sử dụng vật liệu của giáp máy truyền thống nhưng lại quên sau khi giáp máy thứ thứ vận động sẽ có nhiệt lượng lớn, vật liệu trước kia không còn là sự lựa chọn tốt nhất. Cho nên dù thử nhiều lần nhưng vẫn chưa thấy hoàn mỹ, nếu đổi vật liệu rồi sửa thiết kế một chút thì sẽ có đột phá mới.

Sau khi hết hưng phấn, An Phách Hòa mới nhận ra người kia là viện trưởng! Cô lúng túng rụt tay về.

Bùi Nghiêm cười ấm áp, “Các bộ ngành phải thường xuyên liên lạc với nhau, vật liệu hình T3 là vật liệu mới nghiên cứu ra, nếu như cô cần thì gửi đơn xin cho tổ nghiên cứu vật liệu.”

An Phách Hòa cung kính gật đầu. Bùi Nghiêm muốn nói gì nhưng nghĩ lại một lát, ông lựa chọn tạm biệt, “Tôi đi trước, tổ trưởng An cũng về sớm đi. Nếu cô xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ không làm tốt lời nhờ vả của người khác mất.”

An Phách Hòa nghe hiểu nghĩa bóng lời của ông, mặt đỏ bừng.


Việc nghiên cứu giáp máy thứ sáu rất thuận lợi, trong quá trình nghiên cứu, phòng nghiên cứu còn nghiên cứu ra một loạt vật liệu và nguồn năng lượng kiểu mới. Bởi vì sự cống hiến kiệt xuất của viện nghiên cứu, Đế Quốc căn cứ theo mức độ nghiên cứu của mỗi người mà có sự khen ngợi khác biệt.

An Phách Hòa được trao công nhị đẳng, quân hàm thăng lên thành trung sĩ.

Đây là huy hiệu thứ hai của cô nhưng tiếc là Lâm Nam không ở. Bùi Nghiêm đặc biệt cho phép An Phách Hòa nghỉ ngơi một ngày, để cô về nhà nghỉ ngơi thật tốt. An Phách Hòa có chút không tiện, bởi vì buổi tối cô hay đọc sách nên thường thiếu ngủ, bởi vậy chỉ cần không làm gì sẽ ngủ mất, cả người mệt mỏi, cả ngày cứ ngáp mãi, điều này làm giảm hiệu suất làm việc rất nhiều.

An Phách Hòa về nhà, không thèm tắm mà chui vào trong chăn. Không biết ngủ bao lâu thì nghe thấy tiếng bộ đám vang lên, cô nhắm mắt mở bộ đàm trực tiếp lên, ngái ngủ nói, “Alo…”

“Bạc Hà.”

Bên kia rất ồn ào nhưng An Phách Hòa vẫn nghe được giọng nói quen thuộc từ bên kia, cô thấy hình chiếu 3D của Lâm Nam.

Lâm Nam cứ như đang nằm cạnh cô, sờ gương mặt cô qua hư không, “Gần đây vẫn khỏe chứ?”

An Phách Hòa không trả lời mà đưa tay đụng vào anh, ai ngờ không chạm được, lúc này mới nhớ đến đây là hình chiếu, cô nở nụ cười tự giễu, “Anh không cạo râu mấy ngày rồi?”

Lâm Nam nắm chặt tay cô, dù không có xúc giác thực thể nhưng thị giác vẫn thấy mười ngón tay đan nhau, như thế đã đủ thỏa mãn rồi.

An Phách Hòa vội lấy huy hiệu dưới gối ra, “Anh xem! Em lại có thêm một huy hiệu, bây giờ em đã làm trung sĩ rồi đó!”

“Thế ư?” Lâm Nam cười, nói bên tai cô, “Trung sĩ An thân mến, đáng tiếc, em vẫn phải gọi anh là trưởng quan.”

An Phách Hòa liếm môi, ngọt ngào hô, “Trưởng quan~”

Lâm Nam cứng người, cô học theo ai thế? Càng ngày càng nghịch. Mặc dù chỉ là hình chiếu nhưng Lâm Nam cứ như ngửi thấy mùi tin tức tố của cô, anh hận không thể bay về cạnh cô, nhưng bọn họ đang cách nhau tận mấy trăm ngàn năm ánh sáng.

Anh cúi đầu hôn lên mu bàn tay của An Phách Hòa, “Mấy hôm nữa anh sẽ về một chuyến.”

“Thật sao?” An Phách Hòa kích động, “Xảy ra chuyện gì à?”

“Đúng là có chút chuyện….”

Tín hiệu thông tin bên kia không tốt, bóng người của Lâm Nam bị lag mấy lần, suýt nữa biến mất, “Tình huống bên này không tốt lắm, quân bộ điều anh về Hỏa Lam cầu đợi lệnh. Hơn nữa Bùi Nghiêm cũng báo cho anh biết, nghiên cứu giáp máy đời thứ sáu đã đi vào kết thúc, cần anh về phối hợp thí nghiệm.”

Cho dù thế nào thì về được là tốt rồi!

Lâm Nam không nói với cô nhiều, tình huống bên kia không ổn, tín hiệu bị lag rất nhiều. Sau khi tiếng nổ vang lên, Lâm Nam mang mũ lên rồi vội cắt đứt truyền tin.

An Phách Hòa bên này biết tin thì cũng như sống lại, mệt mỏi trước kia đều biến mất, vui vẻ ngồi dậy dọn dẹp nhà. Cô lên mạng kiếm thưc đơn muốn làm đồ ăn cho Lâm Nam, chào đón anh về nhà.

Hôm Lâm Nam về, An Phách Hòa xin Bùi Nghiêm nghỉ một hôm, Bùi Nghiêm không làm khó mà chấp nhận ngay.

An Phách Hòa đi chợ mua đồ ăn rồi bắt đầu phấn đấu trong nhà bếp. May mà kiếp trước cô làm nội trợ, bận rộn mấy tiếng đã làm xong.

Cô bày đồ ăn lên bàn, gồi một bên chờ đợi Lâm Nam trở về.

Trước mặt là cá hầm ớt mà Lâm Nam thích nhất, cô làm lâu lắm đấy! An Phách Hòa cầm muỗng định nếm thử mùi vị trước, ai dè lúc thìa để tới gần thì mùi cá chui vào mũi cô.

Trước kia không ngửi thấy gì, bây giờ ngửi thấy thì cảm thấy khó chịu vô cùng. An Phách Hòa cau mày, để muống xuống rồi vội chạy vào phòng tắm, ói ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.