Chương trước
Chương sau
Úc Tinh chép miệng nói: "Sớm nên nghĩ đến, Cố Gia Chi đưa vé nhất định là liền nhau.”
Tống Khuynh Thành nhìn thấy Úc Đình Xuyên và Cố Chính Thâm đi vào lối đi ở hàng thứ tám, bèn quay đầu nhỏ tiếng nói với Úc Tinh: "Đổi lại chỗ ngồi đi.”
Úc Tinh hơi mơ hồ: "Vì sao, như vậy cũng ổn mà.”
Tống Khuynh Thành há miệng định nói cái gì, giọng nói của Cố Chính Thâm đã truyền đến ở bên tai: "Chà, con nhóc này còn đến sớm hơn chúng ta.”
Úc Tinh lập tức thay đổi sang vẻ mặt nịnh nọt, nhếch miệng cười ngọt ngào về phía sau Tống Khuynh Thành: "Chú Cố, chú Hai, sao giờ các chú mới đến, chờ các chú nãy giờ.”
"Lão Úc, miệng của cháu gái cậu càng ngày càng biết dỗ dành người khác." Cố Chính Thâm dùng ngón tay chỉ vào Úc Tinh, nói với Úc Đình Xuyên đi phía sau mình.
Úc Đình Xuyên nghe bọn họ nói qua nói lại, ánh mắt sâu thẳm rơi vào bóng người mặc váy trắng kia.
Cố Chính Thâm cũng chú ý tới cô gái ngồi bên cạnh Úc Tinh: "Đến cùng bạn à.”
Úc Tinh gật đầu, sau đó đi tới gần ôm cánh tay Tống Khuynh Thành: "Đúng vậy, đây là Khuynh Thành, bạn học lớp bên cạnh cháu.”
Đã đến nước này, Tống Khuynh Thành chỉ có thể quay đầu lại.
Cô tránh ánh mắt Úc Đình Xuyên nhìn tới, nhếch khóe môi chào Cố Chính Thâm.
Cố Chính Thâm nhận ra Tống Khuynh Thành nên hơi sửng sốt, trong lòng tự nhủ đúng là ở đâu cũng có con nhóc nhà họ Lục này, hơn nữa Tống Khuynh Thành còn tỏ vẻ rụt rè không biết mình khiến vẻ mặt anh ta trở nên hơi vi diệu, nhưng đang ở nơi công cộng cũng không tiện nói gì. Vừa khéo lúc này, đèn chiếu sáng bốn phía bị tắt, khán giả rơi vào trong bóng tối, anh ta nhân cơ hội đổi vị trí nói với Úc Đình Xuyên: "Tôi ngồi bên kia.”
Trên sân khấu, ánh đèn led bật sáng, các diễn viên của dàn nhạc lần lượt vào sân khấu.
Không biết là ai đứng đầu, tiếng vỗ tay vang lên như sấm sét.
Trong bóng tối, Tống Khuynh Thành nhận ra có người ngồi xuống bên cạnh mình, chung quanh lập tức trở nên chật chội, ngay sau đó cô ngửi thấy một mùi thuốc lá quen thuộc.
Sau khi tiếng vỗ tay biến mất, cô nghe thấy Cố Chính Thâm đang nói chuyện với Úc Đình Xuyên, cố tình nhỏ tiếng nói: "Nghe nói con gái của La Minh cũng ở trong dàn nhạc này, đêm nay lần đầu tiên lên sân khấu, hai hàng lẵng hoa ở cửa đều do ông ta đặt, không nhìn ra ngày thường ông ta là một người keo kiệt.”
Trong khóe mắt của Tống Khuynh Thành là đôi chân dài của đàn ông, quần tây phẳng phiu, còn có giày da sáng bóng.
Giọng nói chín chắn của Úc Đình Xuyên phảng phất vang lên ở bên tai cô: "Từ trước đến giờ ông ta đều không tiếc tiêu tiền cho đứa con gái này.”
Cố Chính Thâm lại nói: "Vì để vào dàn nhạc này, e rằng đã tiêu không ít tiền.”
Lần này, Úc Đình Xuyên không nói tiếp nữa.
Trên sân khấu, nhạc trưởng cúi chào khán giả, sau đó xoay người, giơ gậy chỉ huy về phía các thành viên dàn nhạc, khi anh ta vẽ một độ cong trên không trung, tiếng kèn tây Scotland dài vang lên, bao quanh cả phòng hòa nhạc ngay trong chớp mắt, có lẽ để phục vụ khán giả, bài mở đầu không phải là một bài nhạc nổi tiếng mà là bài "My Heart Will Go On.”
Buổi diễn tấu diễn ra đến một phần ba, Úc Tinh thì thầm với Tống Khuynh Thành: "Nhìn kìa, Cố Gia Chi ở đó.”
Úc Tinh không đưa tay chỉ, Tống Khuynh Thành nhìn lên đài, vẫn nhanh chóng nhìn thấy bóng dáng của Cố Gia Chi, cho dù ở trong đám người cao lớn, Cố Gia Chi vẫn trông rất nổi bật, cô ta mặc một bộ váy dài màu đen, mái tóc đen mềm mại khoác lên vai, gương mặt thanh tú đoan trang, trên người mơ hồ toát ra một sự hấp dẫn cao quý tao nhã.
"Đột nhiên cảm thấy cô ấy và chú hai của mình rất xứng đôi." Úc Tinh nhỏ tiếng nói.
Tống Khuynh Thành nghe nhạc, không trả lời.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cảm giác đã qua nửa màn, đầu gối Tống Khuynh Thành nhẹ nhàng bị đụng phải, vải quần tây lạnh lẽo quét qua bắp chân để trần của cô.
Tầm mắt thoáng nhìn thấy là Úc Đình Xuyên thay đổi tư thế ngồi.
Tống Khuynh Thành yên lặng dịch hai chân về phía Úc Tinh, trừ cái này thì không còn phản ứng nào khác.
Trước khi buổi hòa nhạc sắp kết thúc, Tống Khuynh Thành đi vệ sinh một chuyến.
Khi đứng dậy thì cô hơi do dự, cuối cùng lựa chọn đi qua bên Úc Tinh.
Đến khi cô rời khỏi toilet, lối ra phòng biểu diễn đã có khán giả lục tục đi ra, Úc Tinh trong đám người hỗn loạn nhón chân nhìn xung quanh, sau khi nhìn thấy Tống Khuynh Thành thì lập tức vui vẻ đi tới.
"Bây giờ đi sao?" Tống Khuynh Thành hỏi.
Úc Tinh khoác tay cô: "Chú hai mình nói chú ấy sẽ đưa chúng ta về, nhưng mà phải đợi Cố Gia Chi một chút.”
Cô ấy nói xong liền kéo Tống Khuynh Thành đi về phía hậu trường.
"Chú Cố đã đi trước, nếu không thì việc đưa Cố Gia Chi chắc chắn không thuộc về chú hai mình."
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới gần phòng nghỉ.
Úc Đình Xuyên đang đứng ở lối đi hút thuốc.
“Chú hai!” Úc Tinh cao hứng hô một tiếng.
Tống Khuynh Thành liền thả chậm bước chân, cố ý tụt lại phía sau vài bước, nhìn Úc Tinh nhảy nhót đến trước mặt Úc Đình Xuyên.
Úc Tinh nhìn về phía cửa phòng nghỉ: "Dì Gia Chi còn chưa xong sao?”
"Hẳn là sắp rồi." Úc Đình Xuyên nói xong, tầm mắt giống như lơ đãng nhìn về phía Tống Khuynh Thành cách đó không xa.
Tống Khuynh Thành như cảm nhận được bèn quay đầu ra vẻ rất nghiêm túc thưởng thức một bức tranh sơn dầu trên tường.
Lúc này Cố Gia Chi xách túi từ phòng nghỉ đi ra, Úc Đình Xuyên thu lại ánh mắt, hỏi Cố Gia Chi: "Đã xong rồi sao?”
Cố Gia Chi đã thay chiếc váy dài rườm rà, mặc một chiếc váy sơ mi màu xanh biển, đeo một cái thắt lưng tinh xảo, cả người nhìn qua trông rất yểu điệu thục nữ, cô ta mỉm cười, đeo túi xách lên vai: "Về nhà rồi mới tẩy trang.”
Cả nhóm người đi ra từ nhà hát lớn, Úc Đình Xuyên đến bãi đậu xe lấy xe.
Cố Gia Chi đứng bên cạnh bậc thềm, cười hỏi hai cô bé: "Lần đầu tiên nghe loại hòa nhạc này, cảm giác thế nào?”
Úc Tinh gần như ngủ gục vào nửa khúc sau, nhưng lúc này vẫn cười: "Rất hay, Khuynh Thành, cậu có thấy hay không?”
Tống Khuynh Thành cười mỉm, phụ họa theo lời cô ấy.
Không bao lâu sau, một chiếc Land Rover màu đen chậm rãi dừng lại ở cửa.
Cố Gia Chi rất tự nhiên mở cửa xe phụ, Tống Khuynh Thành và Úc Tinh thì ngồi ở phía sau.
Trên đường đi, Cố Gia Chi trò chuyện câu được câu không với Úc Đình Xuyên, đề tài trò chuyện rất đa dạng, có công việc cũng có cuộc sống, mặc dù Úc Đình Xuyên nói tương đối ít, Cố Gia Chi cũng không khiến bầu không khí trầm xuống.
Úc Tinh trước kia nhiều lời trái lại cùng Tống Khuynh Thành lùi về phía sau.
Trong một chiếc xe hơi, dường như có một bức tường vô hình giữa hàng ghế trước và phía sau, phân chia ranh giới giữa người lớn và trẻ em.
Cố Gia Chi đột nhiên quay đầu lại, nhìn Tống Khuynh Thành nói: "Đã gặp qua hai lần, lần trước quên mất hỏi tên em.”
"Khuynh Thành, cậu ấy tên là Tống Khuynh Thành." Úc Tinh ở bên cạnh nói.
“Khuynh Thành trong ‘Nhất cố khuynh nhân thành’(*) sao?”
(*)一顾倾人城 - Nhất cố khuynh nhân thành: Nghĩa tương tự đẹp nghiêng nước nghiêng thành
Úc Tinh gật đầu: "Đúng vậy.”
Cố Gia Chi cười rộ lên: "Cái tên rất dễ nghe.”
Tống Khuynh Thành cũng mỉm cười với Cố Gia Chi.
Hai mươi phút sau, Land Rover dừng lại ở cổng Tử Uyển.
Sau khi Úc Tinh xuống xe, trong xe xuất hiện sự yên tĩnh, nhưng Cố Gia Chi nhanh chóng lại nói về trải nghiệm lần trước của mình ở Vienna(*).
*Tên thủ đô ở Áo
Xe rẽ ở ngã tư, Cố Gia Chi phát hiện là đường đến nhà họ Cố thì hơi bất ngờ
Úc Đình Xuyên nói: "Đưa em về trước.”
Vừa rồi Tống Khuynh Thành cũng đã báo địa chỉ nhà, ở ngoài vành đai 3, chính xác là thuận đường nhà họ Úc và nhà họ Cố, nhưng Cố Gia Chi vốn tưởng rằng Úc Đình Xuyên sẽ đưa Tống Khuynh Thành về trước, mặc dù trong lòng hơi thất vọng nhưng cô ta cũng không thể hiện ở trên mặt, trái lại còn nở ra nụ cười khéo léo: "Vậy một mình anh lái xe chú ý an toàn.”
Đến khi Cố Gia Chi xuống xe, trong xe chỉ còn lại hai người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.