Chương trước
Chương sau
Cùng một chuyện, khi nghe người khác nói và nghe chính miệng của người trong cuộc nói, mang đến cho người khác cảm giác xúc động không thể nào so sánh.
Bầu không khí trong phòng bệnh dường như thoáng chốc đông cứng lại.
Bàn tay đặt trên chăn của Tống Khuynh Thành hơi siết chặt, chính mình thuận miệng gợi chuyện, bây giờ lại bởi vì kinh ngạc mà không biết nên tiếp lời như thế nào, trong đầu cũng bị tin tức "Úc Đình Xuyên có con trai" nhồi nhét, cô còn nghi ngờ có phải Úc Đình Xuyên cố ý nói vậy hay không.
Một người đàn ông ba mươi mấy tuổi ly hôn còn có con trai, vợ cũ vẫn còn sống, chỉ cần không phải đầu óc mơ hồ, mấy cô gái trẻ bình thường có người nào đồng ý đi vào vũng nước đục này chứ?
Úc Đình Xuyên như không phát hiện ra sự khác thường của cô, trong tay anh kẹp điếu thuốc, vươn cằm chỉ túi đồ ăn trên tủ đầu giường: "Gần nguội rồi, ăn đi.”
Giọng điệu nói chuyện của anh vẫn bình thản, nhưng chính loại thành thục bình thản này vô tình khiến chênh lệch giữa cô và anh càng thêm rõ ràng.
Cũng làm cho lần ngoài ý muốn khi trở nên không đáng kể...
Tống Khuynh Thành cầm thìa, ngửi thấy mùi cháo nhàn nhạt mà không có khẩu vị một chút nào.
Mãi cho đến khi ăn xong, hai người cũng không nói gì.
Trên đường trở về trường học, Tống Khuynh Thành vẫn luôn liếc mắt nhìn Úc Đình Xuyên đang lái xe bên cạnh, nhưng mà cho dù cô nhìn thế nào cũng không nhìn ra điều gì từ khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Úc Đình Xuyên.
Có vài người tuyệt tình đối với người khác, cũng vô tình không kém đối với mình.
Chiếc Jaguar màu đen tắt máy bên lề đường trước cổng trường Nguyên Duy.
"Đi vào đi." Giọng của Úc Đình Xuyên không nhẹ không nặng, trong sự trầm thấp có cảm giác thành thục của người bề trên.
Tống Khuynh Thành không ở lại như lần trước, cô đứng vững bên cạnh xe, đóng cửa xe lại.
Cô đi về phía cổng trường vài bước thì bỗng nhiên dừng lại quay đầu, thấy xe úc Đình Xuyên vẫn đứng yên, ánh đèn đường màu vàng chiếu lên nóc xe, kim loại màu đen tản ra vầng sáng nhạt nhoà.
Suy nghĩ của người đàn ông trưởng thành không đơn giản như thiếu niên, đối với một số hành vi của Úc Đình Xuyên, Tống Khuynh Thành chỉ mới hơn hai mươi tuổi cho dù có suy đoán như thế nào không bắt được trọng điểm. Những người giống như Lưu Đức Thuận, cô còn có thể đối phó một chút, nhưng mà khi gặp phải Úc Đình Xuyên lại hình như làm như thế nào cũng thấy sai.
Có lẽ cô cũng không nắm bắt được tác phong làm việc của Úc Đình Xuyên.
Tống Khuynh Thành không khỏi nhớ tới đôi mắt của Úc Đình Xuyên.
Vừa đen vừa yên tĩnh, giống như một ao đầm sâu quanh năm không dậy nổi gợn sóng.
Tống Khuynh Thành đi vào cổng trường lại nhìn về phía ven đường bên ngoài, chiếc Jaguar màu đen kia đã lái đi.
......
Ngày hôm sau, Tống Khuynh Thành gặp Úc Tinh khi đang tập thể dục.
Sau khi tập thể dục buổi sáng, Úc Tinh kéo Tống Khuynh Thành đến một cửa hàng nhỏ, vì đang vào giờ cao điểm nên khu vực bán hàng hơi đông đúc.
Tống Khuynh Thành không đi vào, ngồi trên ghế dài bên bãi cỏ chờ Úc Tinh, vài phút sau, Úc Tinh chen ra từ đám người, trong tay cầm một hộp cốc ba màu cùng một bình sữa Vương tử.
“Này, cho cậu." Úc Tinh đưa sữa qua.
Còn mười lăm phút nữa mới vào học nên hai người cũng không vội vàng quay lại lớp học.
Úc Tinh dùng muỗng cào kem cho vào miệng, sau khi nuốt xuống mới nói: "Mẹ mình dự định sang năm cho mình học ở Thụy Sĩ.” Nói xong, lại quay đầu hỏi Tống Khuynh Thành: "Còn cậu thì sao, sang năm cậu chuẩn bị đăng ký vào trường đại học nào?”
"Vẫn chưa biết." Tống Khuynh Thành thành thật nói.
Úc Tinh nhíu mày: "Mẹ mình muốn đưa ba mình sang Thụy Sĩ chữa trị, thuận đường mang theo mình luôn.”
Tống Khuynh Thành uống một ngụm sữa nhỏ, mỉm cười: "Rất tốt, ra ngoài thăm thú một chút xem như tăng thêm kiến thức.”
"Với thành tích thối nát này của mình, đến đó cũng chỉ có lót đường." Úc Tinh xoay người ôm lấy Tống Khuynh Thành: "Mình nói mình sắp ra nước ngoài, sao cậu lại bình tĩnh như vậy chứ? Chúng ta có thể sẽ không thể gặp nhau trong mấy năm nữa, dưới tình huống bình thường, không phải cậu nên thể hiện sự luyến tiếc, nói vài câu tình cảm, dáng vẻ này của cậu rất dễ đánh mất mình đấy..."
Tống Khuynh Thành phối hợp gật đầu: "Ừm, vậy cậu tự chăm sóc bản thân.”
Úc Tinh giả vờ khóc hai tiếng, sau đó lại nhìn ra: "Thật ra mình không phải là người thảm nhất, trong nhà có một đứa bé, năm tuổi đã được đưa ra nước ngoài học tập, đến nay cũng gần hai năm rồi.”
Động tác đưa lon sữa đến bên miệng của Tống Khuynh Thành hơi dừng lại, trong lòng có cái gì chợt lóe lên, khi cô phản ứng lại liền mở miệng hỏi: "Nhỏ như vậy, có thể thích ứng sao?”
"Chắc là có thể." Úc Tinh trả lời với giọng điệu không chắc chắn, cô ấy khựng lại một chút rồi nói: "JOICE không thể nghe, cơ chế giáo dục trong nước cho trẻ điếc bây giờ vẫn chưa hoàn hảo, mẹ mình nói để Joice lớn lên ở nước ngoài, ít nhất không phải chịu quá nhiều ánh mắt khác thường, chắc chắn lợi nhiều hơn hại."
“JOICE?” Tống Khuynh Thành lặp lại tên tiếng Anh của cậu bé.
Úc Tinh giật mình một tiếng: "Trước kia mình quên nói cho cậu biết, JOICE là con trai của chú hai mình sinh với vợ cũ, năm nay đã bảy tuổi rồi.”
Ở Nam Thành, nói đến tuổi đều là làm tròn tuổi.
Bảy tuổi, hoặc tròn bảy tuổi.
"Lúc ly hôn, đứa nhỏ được phán cho thím Hai." Úc Tinh lấy ví tiền của mình ra, ngón tay chỉ vào trên bức ảnh: "Đây là chụp hồi năm ngoái JOICE đến Nam Thành nghỉ hè nè, có phải rất đẹp không?”
Tống Khuynh Thành nhìn theo tay Úc Tinh, nhìn thấy một tấm ảnh chụp chung của Úc Tinh và cậu bé.
Cậu bé trong ảnh giống với ảnh chụp trong ví của Úc Đình Xuyên, nhưng bây giờ nhìn rõ ràng hơn, quả thật như Úc Tinh nói, gương mặt rất đẹp, nhất là mặt và sống mũi, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng Úc Đình Xuyên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.