Cùng một chuyện, khi nghe người khác nói và nghe chính miệng của người trong cuộc nói, mang đến cho người khác cảm giác xúc động không thể nào so sánh.
Bầu không khí trong phòng bệnh dường như thoáng chốc đông cứng lại.
Bàn tay đặt trên chăn của Tống Khuynh Thành hơi siết chặt, chính mình thuận miệng gợi chuyện, bây giờ lại bởi vì kinh ngạc mà không biết nên tiếp lời như thế nào, trong đầu cũng bị tin tức "Úc Đình Xuyên có con trai" nhồi nhét, cô còn nghi ngờ có phải Úc Đình Xuyên cố ý nói vậy hay không.
Một người đàn ông ba mươi mấy tuổi ly hôn còn có con trai, vợ cũ vẫn còn sống, chỉ cần không phải đầu óc mơ hồ, mấy cô gái trẻ bình thường có người nào đồng ý đi vào vũng nước đục này chứ?
Úc Đình Xuyên như không phát hiện ra sự khác thường của cô, trong tay anh kẹp điếu thuốc, vươn cằm chỉ túi đồ ăn trên tủ đầu giường: "Gần nguội rồi, ăn đi.”
Giọng điệu nói chuyện của anh vẫn bình thản, nhưng chính loại thành thục bình thản này vô tình khiến chênh lệch giữa cô và anh càng thêm rõ ràng.
Cũng làm cho lần ngoài ý muốn khi trở nên không đáng kể...
Tống Khuynh Thành cầm thìa, ngửi thấy mùi cháo nhàn nhạt mà không có khẩu vị một chút nào.
Mãi cho đến khi ăn xong, hai người cũng không nói gì.
Trên đường trở về trường học, Tống Khuynh Thành vẫn luôn liếc mắt nhìn Úc Đình Xuyên đang lái xe bên cạnh, nhưng mà cho dù cô nhìn thế nào cũng không nhìn ra điều gì từ khuôn mặt góc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-trum-gioi-kinh-doanh-sung-vo-ca-ngay/864146/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.