Úc Đình Xuyên vừa quay người lại liền nhìn thấy Tống Khuynh Thành cách đó không xa. Ánh mắt anh trở nên thâm trầm, anh vẫn giữ dáng vẻ nghiêm trang, mở miệng hỏi trước: "Sao không ở trong ăn cơm?” Tống Khuynh Thành nghe giọng điệu bình tĩnh của anh, cố gắng phân biệt một số điều chân thực, nhưng ngay cả thay đổi vui buồn cũng chưa từng có. Giống như chuyện của ngày hôm đó chưa từng xảy ra vậy. Tống Khuynh Thành đứng thẳng người, đi vài bước tới trước mặt Úc Đình Xuyên, lúc này mới nhìn vào anh và nói với giọng điệu sâu xa: "Hơi ngột ngạt nên đi ra hít thở không khí.” Trên hành lang quanh co, chỉ có hai người bọn họ lẳng lặng nhìn nhau. Dưới ánh đèn lờ mờ, những cảm xúc tinh tế xuất hiện giữa hai đôi mắt. Không biết qua bao lâu, Tống Khuynh Thành rũ mi mắt xuống, cô chậm rãi nâng tay trái lên, kéo cái nút áo sơ mi của anh giống như lần trước, nhàm chán nắm lấy giữa những ngón tay mà chơi đùa, chậm rãi tố cáo: "Anh, cái người này, sao lại như vậy chứ..." Giọng điệu của cô chứa đựng sự uất ức, còn có một chút oán giận. Úc Đình Xuyên nhìn gương mặt trẻ tuổi trắng nõn của cô, chợt nhớ lại sự xúc động của mình ở trong toilet hôm chạng vạng, trong lòng anh cũng hơi kiêng dè đối với chuyện này. Anh rút tay khỏi túi quần, cầm lấy cổ tay mảnh khảnh của Tống Khuynh Thành, nặng nề mở miệng: "Trẻ con không nên có ý đồ ở nơi không nên có.” "Nếu như anh đã cảm thấy tôi là trẻ con, mà còn hôn tôi." Tống Khuynh Thành nói xong lời này lại nhìn vào ánh mắt người đàn ông lần nữa: "Là anh hôn tôi trước.” Úc Đình Xuyên nhìn cô gái trước mặt, cảm thấy cô đột nhiên lại trở về dáng vẻ ngây ngô mà hồn nhiên kia, không còn phong thái yên tĩnh khi ngồi trong xe. Anh lại mở miệng, tốc độ nói rất chậm rãi giống như là đang khuyên nhủ: "Em còn trẻ, không nên làm một số chuyện biết rõ là sai.” "Vậy cái gì là đúng hả? Học tập chăm chỉ, ngày ngày tiến lên à?" Khóe miệng của Tống Khuynh Thành nở một nụ cười, giống như mình đang nói một chuyện cười, nhưng sau khi cười, vẻ mặt cô chậm rãi lộ ra sự chán nản: "Không phải ai cũng có thể sống thích làm gì thì làm, trong cuộc sống của một số người có thể chỉ cần đi một bước về phía trước chính là vực sâu thăm thẳm.” Úc Đình Xuyên nhìn cô, không đáp lại. Tống Khuynh Thành dời mắt đi, ngón tay cũng buông nút ra, sau đó nhỏ tiếng nói: “Anh sẽ không hiểu đâu.” Lúc này, một nhóm khách đã dùng xong bữa ăn bước tới. Có người dừng bước, nhìn Úc Đình Xuyên vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ nói: "Tổng giám đốc Úc, trùng hợp vậy, cậu cũng tới đây ăn cơm sao?” Tống Khuynh Thành nghe vậy liền nhìn sang, là năm sáu nam nữ trung niên ăn mặc chỉnh tề. Úc Đình Xuyên quay đầu, chào hỏi đối phương. Chắc là bạn làm ăn. Trong lòng Tống Khuynh Thành nghĩ. Có một người phụ nữ nhìn lên người Tống Khuynh Thành, khi nhìn thấy cô mặc đồng phục học sinh thì cười nói: "Tổng giám đốc Úc, cháu gái của anh càng lớn càng xinh đẹp, lần trước tôi gặp cô ấy, còn chỉ cao chừng này.” Người phụ nữ kia nói xong câu này bèn dùng tay chỉ ở đùi mình. Tống Khuynh Thành nghĩ rằng Úc Đình Xuyên sẽ lên tiếng phủ nhận, nhưng mà Úc Đình Xuyên lại không thanh minh gì. Mấy người lại bắt chuyện vào, Tống Khuynh Thành cũng không có tâm trạng tiếp tục ở lại đó. Cô xoay người trở về phòng riêng trước. "Quay lại rồi à? Mình đã gọi một phần trứng chưng cho cậu. "Úc Tinh liếm ngón tay, đẩy một chiếc cốc chưng chưa mở nắp tới trước mặt cô. Phó Tấn Nghiêu không có ở đây, anh ta đã đi toilet. Tống Khuynh Thành nhìn thấy trên bàn còn có mấy lon bia chưa uống, cô đưa tay cầm lấy một lon, Úc Tinh tiến lại gần nói: "Vừa rồi mình cũng muốn uống, nhưng cậu mình không cho, mau lấy cho mình một lon.” "Lấy cái gì?" Giọng nói âm trầm của Úc Đình Xuyên truyền đến từ phía cửa. Úc Tinh im lặng, rụt cổ ngồi trở về. Khi thấy Úc Đình Xuyên đi vào, cô ấy vội vàng giải thích: "Là Khuynh Thành muốn uống bia, cháu đang ngăn cản cậu ấy, bảo cậu ấy đừng lấy.” Tống Khuynh Thành: "..." Úc Đình Xuyên nghe xong, nhìn về phía Tống Khuynh Thành bị Úc Tinh bán đứng. Cô đang ngồi yên lặng ở đó, rũ mi mắt xuống, trong tay quả thật cầm một lon bia. Úc Đình Xuyên gọi nhân viên phục vụ tới và nói: "Mang một ly sữa đậu nành tới đây.” Úc Tinh lẩm bẩm: "Sữa đậu nành càng uống miệng càng khô.” "Bia có thể làm dịu cơn khát à?" Úc Đình Xuyên ngồi trên ghế. Anh như thuận miệng hỏi, Úc Tinh giật mình, hai tay ôm chén trước mặt, dùng răng cắn mép chén, tròng mắt đảo qua đảo lại, sợ bị Úc Đình Xuyên bắt được khe hở lại răn dạy, giành trước một bước đi tìm Tống Khuynh Thành nói chuyện phiếm, khi chú ý tới vết sẹo trên tay trái Tống Khuynh Thành bị chó cắn thì bừng tỉnh vỗ trán: "Trong thời gian tiêm phòng dại, không thể uống rượu. Lần trước cậu ở nhà mình còn uống rượu vang đỏ.” Tống Khuynh Thành mỉm cười, liếc mắt về phía bên kia bàn. Úc Đình Xuyên châm một điếu thuốc lá, kẹp giữa ngón tay thon dài, khói sương trắng lượn lờ, ở trong phòng ánh đèn dịu dàng làm cho gương mặt của anh hơi mơ hồ, cũng làm cho cả người anh càng trở nên âm trầm hơn. Úc Đình Xuyên cảm nhận được ánh mắt nhìn chăm chú của cô, anh bèn giương mắt, nhìn thẳng qua. Bốn mắt nhìn nhau, một giây sau, Tống Khuynh Thành thu lại tầm mắt trước, sau đó cầm ly thủy tinh uống một ngụm nước đun sôi. ------ ngoài lề------ Một chút phiên ngoại. Rất lâu sau, bà Úc không từ thủ đoạn gả vào hào môn, phóng viên chặn cháu gái nhà họ Úc ở cổng trường. Phóng viên đưa micro tới: Bạn nghĩ gì về hành vi bạn cùng lớp lợi dụng bạn để tiếp cận chú hai của bạn? Úc Tinh: Với tính cách ngoan ngoãn của Tống Khuynh Thành, làm sao có thể ~ ha ha, khẳng định là chú Hai tôi không đứng đắn quyến rũ cô gái nhỏ. Ha ha ha ~ à, có thể đừng phát sóng những lời này của tôi được hay không, bằng không về nhà chú hai treo tôi lên đánh đấy Phóng viên ngây người.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]