Úc Đình Xuyên vừa quay người lại liền nhìn thấy Tống Khuynh Thành cách đó không xa.
Ánh mắt anh trở nên thâm trầm, anh vẫn giữ dáng vẻ nghiêm trang, mở miệng hỏi trước: "Sao không ở trong ăn cơm?”
Tống Khuynh Thành nghe giọng điệu bình tĩnh của anh, cố gắng phân biệt một số điều chân thực, nhưng ngay cả thay đổi vui buồn cũng chưa từng có.
Giống như chuyện của ngày hôm đó chưa từng xảy ra vậy.
Tống Khuynh Thành đứng thẳng người, đi vài bước tới trước mặt Úc Đình Xuyên, lúc này mới nhìn vào anh và nói với giọng điệu sâu xa: "Hơi ngột ngạt nên đi ra hít thở không khí.”
Trên hành lang quanh co, chỉ có hai người bọn họ lẳng lặng nhìn nhau.
Dưới ánh đèn lờ mờ, những cảm xúc tinh tế xuất hiện giữa hai đôi mắt.
Không biết qua bao lâu, Tống Khuynh Thành rũ mi mắt xuống, cô chậm rãi nâng tay trái lên, kéo cái nút áo sơ mi của anh giống như lần trước, nhàm chán nắm lấy giữa những ngón tay mà chơi đùa, chậm rãi tố cáo: "Anh, cái người này, sao lại như vậy chứ..."
Giọng điệu của cô chứa đựng sự uất ức, còn có một chút oán giận.
Úc Đình Xuyên nhìn gương mặt trẻ tuổi trắng nõn của cô, chợt nhớ lại sự xúc động của mình ở trong toilet hôm chạng vạng, trong lòng anh cũng hơi kiêng dè đối với chuyện này. Anh rút tay khỏi túi quần, cầm lấy cổ tay mảnh khảnh của Tống Khuynh Thành, nặng nề mở miệng: "Trẻ con không nên có ý đồ ở nơi không nên có.”
"Nếu như anh đã cảm thấy tôi là trẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-trum-gioi-kinh-doanh-sung-vo-ca-ngay/864143/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.