Ngón tay của người đàn ông rất đẹp, khớp xương rõ ràng, nếu như có thể nắm lấy bàn tay này nhất định sẽ rất ấm áp.
Gần bên cạnh, Tống Khuynh Thành ngửi được mùi thuốc lá nhè nhẹ.
Lúc lấy quyển sách kia, đầu ngón tay trắng nõn vừa khéo đụng vào ngón tay thon dài của người đàn ông, đồng thời ngẩng đầu lên, nhìn ngũ quan anh tuấn chững chạc, khẽ nở nụ cười: "Cảm ơn anh Úc."
"Vết thương trên tay bác sĩ nói thế nào?" Úc Đình Xuyên thu tay về, tầm mắt chuyển sang tay trái của cô.
Giọng người đàn ông nhẹ nhàng, nghe rất êm tai.
Tống Khuynh Thành thoáng cụp mắt, nhìn tay bị thương của mình, như có phản ứng gì đó, ngón tay mảnh khảnh chuyển động như đánh phím đàn piano, động tác có chút trẻ con: "Bác sĩ nói vết thương không có dấu hiệu trúng độc,dùng bông ngoáy tai khử độc trong ba ngày, sau đó chỉ cần tiêm vacxin phòng bệnh lần hai và lần ba nữa là ổn."
Anh nói: "Nếu như có vấn đề gì thì gọi điện thoại cho Hứa Đông."
Tống Khuynh Thành mỉm cười: "Vâng ạ."
"Tinh Tinh còn ở trên lầu?" Úc Đình Xuyên lại hỏi.
“Vâng, nhưng cậu ấy xuống ngay thôi."
Úc Đình Xuyên gật đầu, đứng dậy, nghiêng đầu thấy tay cô bị thương ôm ba quyển sách tham khảo dày nặng, định đưa tay cầm giúp, nhưng cô gái cự tuyệt ý tốt của anh: "Không sao, tôi có thể cầm."
"..." Úc Đình Xuyên không khỏi đánh giá cô.
Áo thun ngắn tay in hoa văn màu trắng, ống quần jean rách lỗ màu làm nhạt bị cô cuốn lên chút xíu, lộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-trum-gioi-kinh-doanh-sung-vo-ca-ngay/864109/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.