Nghĩ đến người kia, tay Tống Khuynh cầm điện thoại di động không khỏi nắm chặt.
"Có chuyện gì?" Giọng điệu khách khí lại xa cách.
"Khuynh Thành là cậu thật à?" Tiết Mẫn cực kỳ cao hứng, giọng rất vui vẻ khi gặp lại người đã xa cách từ lâu : "Xem ra A Lại không có lừa tôi. Vì có được số điện thoại của cậu, mà tôi phải đi hỏi tất cả bạn cũ hồi ở trung học cơ sở đấy."
Tống Khuynh Thành làm như không thấy sự nhiệt tình của cô ta, chỉ lặp lại câu hỏi: "Cậu tìm tôi có chuyện gì?"
"Cũng không có chuyện gì, chỉ là tôi vừa mới tốt nghiệp ở Pháp trở về, định gọi cậu cùng mấy bạn học cũ họp lớp. Mấy năm qua cậu ở Nam Thành đúng không? Tôi đi tới ngõ hẻm Đồng Tử, hàng xóm nói cậu với bà ngoại đã được chú đón đi rồi, từ đó tới nay chưa trở về. Tuần sau tôi đi Nam Thành, đến lúc đó sẽ mời cậu ăn cơm.”
"Dạo này tôi rất bận, chắc không có thời gian." Tống Khuynh Thành khéo léo từ chối.
Tiết Mẫn im lặng, sau hồi lâu mới thở dài: "Vậy à, bây giờ tôi cũng rất bận, bố tôi đang thúc giục tôi tiếp quản công ty gia đình, nghe tôi nói tự tìm việc làm, ông tức giận đến suýt chút nữa vào bệnh viện. Đúng rồi Khuynh Thành, tháng trước tôi đi du lịch Thụy Sĩ có gặp Thẩm Chí, nhiệm kỳ của cậu ấy ở đại sứ quán Thụy Sĩ cũng sắp đến rồi, tôi còn nhìn thấy đứa con gái của chú cậu."
Nói xong, Tiết Mẫn tức giận bất bình: "Rõ ràng cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-trum-gioi-kinh-doanh-sung-vo-ca-ngay/864107/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.