Chương trước
Chương sau
Lúc này thang máy đã tới tầng một.
“Bây giờ tôi phải đi hầu hạ con chó tổ tông kia, không đi với cô nữa.” Giúp Tống Khuynh Thành ấn nút thang máy xuống tầng hầm xong, Thẩm Triệt cầm bộ đàm chạy về phía con chó chăn cừu kia.
Con chó chăn cừu màu trắng đen ngồi bên cạnh cây phát tài xanh phát triển sum suê, được ba bốn người vuốt ve yêu thương, miệng nó hơi nhếch lên, y hệt dáng vẻ một con chó đang trong tư thế làm thái thượng hoàng.
Cửa thang máy đóng lại đã ngăn cách ánh nhìn chăm chú của Tống Khuynh Thành.
Dựa lưng vào tay vịn, cô nhìn vào chiếc gương trong thang máy. Với cách trang điểm màu khói, mái tóc ngắn màu xanh ngọc, hoàn toàn không còn dáng vẻ thanh thuần gọn gàng thường ngày. Thế nhưng, dù cho có thay đổi trở nên sa sút thế nào đi nữa thì những đường nét tinh xảo trên khuôn mặt cô vẫn rất quyến rũ.
“Ting!” Thang máy tới tầng hầm.
Cửa vừa mở đã có tiếng âm nhạc đinh tai nhức nhóc mơ hồ truyền đến.
Nhưng Tống Khuynh Thành lại không hề bị tác động.
Qua vài giây, cô đưa tay vừa định ấn số bảy, đó là tầng hộp đêm VIP mà Thẩm Triệt phụ trách. Nhưng đột nhiên nhớ tới gì đó, đầu ngón tay cô khựng lại, sau đó đổi sang ấn số một.

Tuy câu lạc bộ kinh doanh Hoàng Đình không thực hiện chế độ hội viên, nhưng các hộp đêm của tầng bảy lại chỉ mở đối với thành phần khách quý, chưa nói tới biện pháp bảo mật cực kỳ tốt, riêng sự phục vụ cũng đã cao hơn hẳn một bậc so với hai tầng năm, sáu.
Hàng năm những người giàu có thật sự ở Nam Thành đều chuẩn bị sẵn một băng ghế cho mình ở tầng bảy Hoàng Đình.
Khi Tống Khuynh Thành từ thang máy đi ra đã dẫn tới một màn chú ý nhỏ.
Cô mặc một chiếc đầm sơ mi voan có thắt lưng màu trắng, đường viền cổ rộng để lộ xương quai xanh xinh đẹp, mái tóc dài được búi gọn gàng thành hình nụ hoa, có một vẻ đẹp tùy ý không thể nói thành lời. Khuôn mặt trong trẻo thuần khiết chỉ trang điểm rất nhẹ, thậm chí ngay cả phấn mắt cũng không đánh. Tai với cổ không đeo bất cứ phụ kiện trang sức nào, nhưng chính sự đơn giản như vậy lại càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô.
Cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc tới từ bên cạnh, cô quay đầu lại và mỉm cười lịch sự với vài người đàn ông đang đợi thang máy kia.
Có người khác giới đang muốn tới trao đổi số điện thoại thì Tống Khuynh Thành đã đi từng bước tới trước quầy lễ tân, nhân viên nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu lên. Cô biết cô bé này: “Chị tìm Thẩm Triệt đúng không?”
“Đúng.” Tống Khuynh Thành cười với cô bé.

Khi Tống Khuynh Thành tìm được Thẩm Triệt, cậu bé làm thuê đó đang ở hành lang của khu vực nghỉ ngơi co chân nằm trên sofa nghịch điện thoại, con chó chăn cừu thì đang nằm trên thảm trải sàn ngoạm một quả cầu lục lạc màu sắc rực rỡ, thỉnh thoảng quẫy đạp cái đuôi to với bộ lông dày.
Phát hiện có người tới, Thẩm Triệt nhanh chóng ngồi dậy, giấu điện thoại rồi kéo bộ đồng phục có nếp nhăn cho thẳng, bày ra hình tượng nhân viên chuyên nghiệp. Khi nhìn rõ là Tống Khuynh Thành cậu mới thở phào nhẹ nhõm, ôm ngực gào to: “Làm gì vậy chứ, tôi cứ tưởng quản lý của tới cơ đấy.”
“Cậu chỉ chăm sóc con chó tổ tông này thôi hả?” Tống Khuynh Thành chỉ về phía con chó chăn cừu.
Thẩm Triệt sờ mũi với vẻ chán nản, hỏi ngược lại cô: “Còn chị, sao chị không ở quán bar mà lại lên đây?”
“Bị người khác dẫn trước một bước.”
Sự chú ý của Thẩm Triệt dừng ở chiếc váy của Tống Khuynh Thành: “Mua lúc nào vậy, chắc là đắt lắm đúng không?”
“Ừ, hơn bảy trăm.” Tống Khuynh Thành vừa đáp vừa đi tới bên con chó chăn cừu rồi ngồi xổm xuống.
Cửa phòng vip cách đó không xa mở ra…
“Thẩm Triệt, vào phòng bếp nhỏ bưng ít hoa quả vào đây đi!” Có thể không đủ nhân viên nên sau khi đối phương phân phó xong thì vội vàng trở lại phòng vip.
Tống Khuynh Thành quay đầu hỏi: “Cần giúp không?”
Thẩm Triệt liếc mắt nhìn mặt cô. Cậu đã ở câu lạc bộ ba năm, thấy đủ loại người, trong đó có rất nhiều loại mặt người dạ thú, trong số những người chơi bài trong phòng vip tối nay, ai có thể bảo đảm rằng sẽ không có quỷ đói háo sắc. Vì vậy, để tránh những phiền phức không cần thiết, cậu xua tay: “Không cần, phòng bếp nhỏ ở ngay phía trước thôi.” Đang nói thì cậu nhìn con chó chăn cừu, nhớ tới nhiệm vụ của mình, đành nói với Tống Khuynh Thành: “Vậy chị giúp tôi trông con chó tổ tông này nha, tôi sẽ quay lại nhanh thôi.”
Tống Khuynh Thành gật đầu.
Nhìn theo bóng dáng Thẩm Triệt biến mất ở lối rẽ, lúc này cô mới chậm rãi thu lại tầm mắt, sau đó lại nhìn về phía con chó chăn cừu trước mặt mình.
Dưới ngọn đèn màu cam, màu lông của con chó chăn cừu rất bóng, không có sợi lông hỗn tạp dư thừa nào.
…Chỉ là không biết loại chó này cắn người thì có đau không.
Thẩm Triệt vừa bưng khay bước ra khỏi phòng bếp, bộ đàm đã vang lên âm thanh không ổn định của sóng điện từ. Cậu đưa tay còn lại cầm lấy bộ đàm, vừa mở ra đã nghe thấy giọng nói của quản lý: “Bảo cậu trông chừng chó, cậu lại chạy đi đâu hả? Có biết bây giờ con chó đó cắn người bị thương rồi không!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.