Phong Kiêu hiếm khi thấy cô chủ động ôm mình, đang vui mừng, liền nghe thấy lời tiếp theo của An Mộc, "Bố..."
Mặt Phong Kiêu lập tức đen lại.
Nhưng An Mộc lại dùng sức ôm lấy anh, không buông tay, "bố, đừng đi, đừng bỏ con lại một mình"
Trái tim của Phong Kiêu, sau khi nghe thấy câu này, chợt xoắn lại.
Bố đừng đi...
Câu này, khiến anh đột nhiên cảm thấy đau lòng thay cho cô gái ở trong lòng.
Mười tuổi, liền mất đi cha mẹ, một mình ăn nhờ ở đậu, chịu mọi chèn ép.
Rốt cục là phải trải qua chuyện gì, mới khiến cô trưởng thành, học được cách tự bảo vệ mình?
Phong Kiêu ngốc nghếch đưa tay ra, nhẹ nhàng vỗ sau lưng cô, "Đừng khóc, bố đây, bố đây..."
An Mộc vậy mà lại càng khóc to hơn, "Bố, tại sao mọi người lại bỏ lại con một mình, con rất sợ, bọn họ nhốt con trong phòng, không cho con ăn, không cho con uống, con sắp chết đói rồi, bố, tại sao mọi người lại để con lại trên thế gian này để chịu khổ, ô ô..."
Phong Kiêu nghe đến đây, tay chợt căng thẳng!
Anh chưa từng được nghe qua chuyện này, chỉ cần nghĩ tới, Phong Anh Hùng bọn họ năm đó đối đãi với một đứa trẻ 6 tuổi như An Mộc, liền lập tức cảm thấy phẫn nộ, không cách nào kiềm chế!
Phong Anh Hùng, vẫn là chết một cách quá đơn giản!
Phong Kiêu trong tròng mắt lóe qua sự tức giận, nhưng động tác ôm cô thì lại hết sức dịu dàng.
Cô giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-trum-giai-tri-bi-mat-cung-chieu-co-vo-ngoc-ngot-ngao/2119110/chuong-865.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.