Editor: Thủy Tiên
Phong Kiêu nhìn bộ dạng vội vã của cô, khóe mỗi nhếch lên cười càng thêm tà ác, giọng anh trầm xuống,..: “Nói như vậy, tối nay về nhà, liền có thể vội rồi?”
An Mộc:…!!
An Mộc nhìn thời gian, cũng không còn sớm nữa, liền vội vã cầm túi, bộ dạng giống như muốn trốn khỏi quái vật vậy, cô bước hướng ra phía cửa, “chuyện của buổi tối để tối nói!”.
Ra đến cửa, lại thấy không yên tâm mà quay đầu lại, “anh ngàn vạn lần đừng có nhúng tay vào cái vụ việc nước hoa kia, em đã sắp xếp ổn cả rồi, đừng làm hỏng mọi thứ mà em đã sắp đặt.”
Sau đó, liền vèo một cái chạy ra ngoài.
Ầm!
Đóng cửa phòng lại, trong văn phòng chỉ còn lại Phong Kiều đang giở khóc giở cười: tại sao lại cảm thấy, bản thân mình giống như sói xám thế này? Cô lại không tin chính mình đến như vậy?
Nhưng mà…
Cúi đầu nhìn chỗ nào đó đã nhô lên như một cái lều trại nhỏ, ân, may quá, may mà cô ấy đi rồi, bằng không, anh thật sự sẽ không nhịn được.
Phong Kiêu sờ sờ mũi, sau đó đứng dậy, đi đến phòng vệ sinh, tắm nước lạnhSau đó mở cửa phòng, lúc quán khăn tắm đi ra, liền nhìn thấy Thượng Quan Vũ vẻ mặt khổ sở ngồi ở trên sô pha, nhìn thấy Phong Kiêu, thoáng nhìn bộ dạng của anh, đột nhiên nhăn mày, “ồ, nếu em không nhìn nhầm, thì vừa nãy chị dâu vừa đi ra đúng không? Ban ngày ban mặt bọn anh ở trong văn phòng lén lút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-trum-giai-tri-bi-mat-cung-chieu-co-vo-ngoc-ngot-ngao/2119098/chuong-853.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.