Editor: Ngạn Tịnh.
Thật ra, đối chọi gay gắt với Hạ Thiên như vậy, An Mộc cũng mệt mỏi.
Đặc biệt là thủ đoạn rất ấu trĩ. Hạ Thiên mỗi lần đều đưa ra thủ đoạn nhỏ, đối với mình không đau không ngứa. Nhưng là, ngày hôm qua nghe thấy Hạ Thiên lì lợm la liếm trên tiết mục, An Mộc liền cảm thán, cái loại thuốc cao bôi trên da chó này, cô ta có lẽ đã dán lên mình đến nghiện rồi!
Trong lòng cũng nổi lên một ngọn lửa giận, mới có thể đối với Hạ Thiên như vậy.
Sau khi hết cơn buồn cười, cô lại cảm thấy đối phó với cô ta như vậy trên tiết mục thật là ấu trĩ.
May mắn đám nhân viên đài Giang Nam đều thích bản thâ, Thiên Quang tiền bối cùng Bạch Chỉ tiền bối càng tốt với mình không còn gì để nói, mới có thể tùy ý cho mình hồ nháo như vậy, còn giúp cô che giấu chân tướng.
An Mộc cảm thán một câu. Bản thân tùy hứng như vậy lại khiến cho đài truyền hình gặp nhiều khó xử!
Tính, lần sau lại đến Giang Nam, nhất định phải mời bọn họ ăn cơm.
Đúng, chính là như vậy.
Chờ đến sau khi An Mộc suy nghĩ cẩn thận xong, cúi đầu xuống, lập tức kinh hãi, “Áo quần ciuar mình đi đâu hết rồi?!”’
Còn chưa kịp hồi phục tinh thần lại, người đàn ông ôm cô quay cuồng một cái, đã đè cô ở trên sô pha, nghe lời nói của cô lập tức dở khóc dở cười. Khóe môi Phong Kiêu cong lên một nụ cười tà ác, “Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-trum-giai-tri-bi-mat-cung-chieu-co-vo-ngoc-ngot-ngao/2119077/chuong-832.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.