Chương trước
Chương sau
Editor: Quỷ Quỷ

Sau đó An Mộc quay đầu lại, thấy Đặng Thần tỏ vẻ vô tội, “Vậy đấy, nấu cơm rất nguy hiểm, nhất định phải mặc đồ bảo hộ!”

An Mộc:…

Cô nhìn quanh tình cảnh hỗn độn lúc này, bắt đầu thu dọn, nhặt đống cánh gà dưới đất lên, hỏi Đặng Hi Thần, “Bác gái, bác có muốn làm nữa không?”

Đặng Thần vừa mới “thất thố”, nhìn An Mộc nghĩ thầm, mẹ chồng số một này nhất định phải làm ra một tác phẩm thật xuất sắc mới được, vì thế hiên ngang nói, “Làm nữa chứ!”

An Mộc lại rửa cánh gà sau đó nhìn Đặng Hi Thần, “Bác gái, để cháu giúp bác bật bếp.”

“Được được được!” Đặng Hi Thần gật đầu lia lịa.

An Mộc bật bếp, đổ dầu vào chảo, sau đó cầm đĩa cánh gà lên, “Bác gái, để cháu giúp bác đổ vào.”

“Được, được, được!”

An Mộc cho cánh gà vào chảo, mỡ bắn lên tí tách.

An Mộc lui về phía sau một chút, cầm muôi lật vài lần, sau đó đổ tương hải sâm vào, rồi quay lại, “Bác gái, trông chảo tầm 5 phút nữa là được rồi ạ.”

Đặng Hi Thần cầm lấy muôi, sau đó An Mộc đi cắm cơm.

Dù chưa từng nấu ăn nhưng An Mộc vẫn có thể làm được gần đúng với yêu cầu trong sách nấu ăn.

Từ nhỏ lớn lên ở nhà họ Phong, An Mộc không ít lần làm việc vặt trong phòng bếp.

Rửa gạo, bỏ vào nồi rồi đổ nước vào, cắm cơm xong An Mộc đi tìm trong tủ lạnh mấy loại rau, liền thấy Đặng Hi Thần đang đảo qua đảo lại cái chảo, rồi bỏ cái gì đó vào.

“Bác gái, bác vừa cho gì vào vậy?”

Đặng Hi Thần nhìn sách, “Mẹ cho đường vào.”

An Mộc nhìn lọ gia vị Đặng Thần vừa mới dùng, lập tức há hốc mồm, “Bác gái, bác cho nhiều hay ít?”

Đặng Thần cười cười, “Cánh gà hải sâm mà, chính là phải  ngọt một chút! Mẹ vừa cho hai muỗng!”

Hai muỗng…

Hai muỗng…

Tám cái cánh, hai muỗng…

An Mộc im lặng buồn thay cho đống cánh gà, rốt cuộc cũng hiểu vì sao bà nói luôn làm theo sách nhưng mùi vị lại không đúng rồi!

Đường muối còn không phân biệt được, quả nhiên là khó nuốt rồi!

Đặng Hi Thần nhìn An Mộc đang thẫn thờ, vội vàng hỏi, “Sao vậy?”

An Mộc cười trừ một tiếng, “Không có gì không có gì ạ.”

Mẹ chồng có nấu cơm khó ăn đến mức nào, một câu phàn nàn cũng không thể nói!

An Mộc quyết định, tối nay nhất định không thể để Đặng Hi Thần nếm thử đống cánh gà này.

*

Buối tối, Phong Kiêu và Phong Hầu về nhà, rõ ràng cảm thấy không khí trong nhà rất không thích hợp.

Mùi thức ăn bay đầy phòng…

Phong Kiêu còn chưa đổi giày, lập tức dừng bước, “Con đột nhiên nhớ ra công ty còn có chút việc.”

Nói xong liền cầm cặp tài liệu định đi ra ngoài!

Phong Hầu lại vỗ vỗ đầu mình, “Ai da, sao ba lại quên mất ông Lý nói xong việc thì phải đi gặp ông ta…”

Hai người đồng loạt muốn bỏ trốn, đúng lúc An Mộc cầm muôi đi ra từ phòng bếp, “Bác trai, Phong Kiêu, hai người đi đâu vậy?”

Hai người khựng lại, Phong Kiêu vô cùng kinh ngạc nói, “Là em đang nấu cơm à?”

An Mộc gật đầu, “Hai người còn phải đi đâu sao?”

Phong Kiêu lập tức xoay người, “Ừm, chuyện công ty cũng không gấp.”

Phong Hầu cũng quay lại, “Ừm, cơm nhà quan trọng hơn.”

Đúng lúc Đặng Thần đi từ trên xuống:..

Cái biểu cảm kia, vừa rồi bọn họ tưởng mình nấu ăn trong bếp sao?

Mẹ Phong quyết tâm không nói cho bọn biết, cánh gà hầm sâm là do bà làm!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.