Chương trước
Chương sau
Editor: Cà Chua.

Phong Kiêu nói xong làm cho An Mộc cảm thấy vô cùng buồn bã.

Phong Kiêu tức khắc nóng nảy, “Sao còn khóc? Vừa rồi khóc còn chưa đủ sao?”

An Mộc ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe, “Người ta đều có người thân che chở, em không có ai, bọn họ liền xúm lại đối xử tệ với em.”

An Mộc nói xong liền thấy đối phương thở dài, tiếp theo vươn tay.

Bả vai An Mộc tức khắc co rụt lại, giọng nói của Phong Kiêu truyền tới, “Không được tránh!”

An Mộc buồn bã khóc lóc, Phong Kiêu vươn bàn tay to ấm áp tới xoa đầu cô, ôn tồn mở miệng, “Về sau có anh rồi, không ai dám đối xử tệ với em nữa đâu.”

An Mộc nức nở, vươn tay lau nước mắt, khóc to như một đứa trẻ, “Thật không?”

“Đương nhiên là thật.”

“Vậy anh không giận tôi sao?”

Phong Kiêu khẽ cười, định nói vài câu dọa nạt nhưng nhìn bộ dạng của cô thì ai mà nỡ giận?

Anh gật đầu, “Không giận.”

An Mộc lại nước mắt ngắn dài nhìn anh, “Vậy sao anh còn cứ dối gạt em? Chuyện của anh em cũng không biết, ô ô, chúng ta tuy rằng đã kết hôn ở nước ngoài, nhưng trong nước vẫn chưa công chứng, em chỉ biết anh tên Phong Kiêu, những cái khác của anh em cũng không biết, em còn không biết ông nội của chồng mình mặt mũi trông như thế nào, ô ô…..”

Nói nói, rồi lại khóc nức nở.

Phong Kiêu quả thực đã hết cách, cô gái nhỏ này hôm nay vui sướng quá nên uống nhiều nước đến giờ tiểu không ra hết sao? Sao lại lắm nước mắt như vậy!

Hơn nữa. có gì đáng khóc đâu?

Nhưng trong lòng anh dường như vẫn cảm thấy thương cảm, vẫn ôn nhu lên tiếng, “Anh sẽ nói với em, về sau chuyện gì cũng sẽ nói với em được không?”

An Mộc lại nước mắt ngắn dài gật đầu, sau đó nước mắt rơi lại càng nhiều.

Phong Kiêu:…….

“Sao em còn khóc thế?” Phong Kiêu khó hiểu.

An Mộc xoa xoa bụng mình, “Emđói.”

Phong Kiêu:……..

Đói thì đi ăn cơm, khóc với khóc cái gì?!

Nhưng tâm trạng anh lại phát điên, nắm lấy tay An mộc, kéo ra đến phòng khách, sau đó hung hăng nói, “Ngồi yên đó, anhđi nấu cơm cho em!.”

An Mộc gật đầu, nước mắt lại lần nữa rơi nhiều hơn.

Phong Kiêu:…..”Sao còn khóc?”

An Mộc nức nở, lồng ngực run lên, giọng nói ngắt quãng, “Ô ô, em còn tưởng rằng, anh giận em, không thèm để ý đến em nữa, ô ô…..”

Lời này vừa dứt, có tiếng mở cửa bên ngoài, một giọng nói truyền đến, “Tiểu tử kia, trên mạng đều ầm lên tin tức con đã kết hôn, con kết hôn cũng không cần báo cho mẹ con phải không! Con…..Ôi, có chuyện gì vậy?”

Đặng Hi Thần vừa đến thì thấy An Mộc khóc um lên, liền ném túi xách xuống, chạy nhanh tới, “Tiểu Mộc Mộc, con sao thế? Có chuyện gì vậy?”

An Mộc thấy Đặng Hi Thần lập tức nhào vào lồng ngực bà, khóc nức nở.

Sắc mặt Đặng Hi Thần biến đổi, nhìn về phía Phong Kiêu, quát lớn, “Tên kia! Lần trước con đã đối xử tệ với con ta rồi, lần này con lại tiếp tục đối xử tệ với nó phải không!”

Phong Kiêu:…….

Rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng là An Mộc đang nì nèo với anh, anh mới là người đang chịu khổ chứ?! Sao giờ đã thành anh đối xử tệ với cô ấy rồi?

*

An Mộc núp trong lồng ngực Đặng Hi Thần, khóc mệt rồi ngủ thiếp đi, sau đó Phong Kiêu liền bế cô lên lầu ngủ, xong xuôi mới xuống lầu.

An Mộc vừa ngủ được một lúc, đã bị di động của chính mình đánh thức.

Tâm trí cô còn đang mơ mơ màng màng, mò lấy di động, đưa lên tay, liền nghe được giọng nói của Hạ Băng Tâm, “An Mộc, bệnh tình của Thính Âm đang rất nguy kịch!”

An Mộc giật nảy mình, bừng tỉnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.