Chương trước
Chương sau
Editor: Quỷ Quỷ

“…Cứ như vậy đi.”

“Hạng mục này đương nhiên có thể đưa vào danh dách đầu tư.”

“Mảnh đất ngoại thành kia, có không gian rất giá trị, thế này đi, anh mang người đến đó sắp xếp, có thời gian thì mở cuộc họp.”

“…”

FAE là một tập đoàn lớn, giao thiệp với rất nhiều ngành, chỉ nghe Phong Kiêu nói cũng biết công cuộc quản lý vừa rườm rà lại phức tạp.

Người này chắc chắn vì lo lắng cho cô rất nhiều nên mới không đi làm, không biết đã làm chậm trễ bao nhiêu việc của anh rồi.

An Mộc đứng ngooài cửa phòng, thò đầu vào ngó nghiêng.

Phong Kiêu nhanh chóng nhìn thấy cô, chưa nói hết chuyện liền cắt ngang, “Được rồi, hôm nay đến đây thôi.”

Cúp máy, ngón tay anh mới rời khỏi máy tính, thong dong dựa vào lưng ghế, nhìn thẳng về phía An Mộc.

An Mộc bị anh nhìn thấy, ngượng ngùng cười, lúc này mới đi vào phòng, “Có phải em làm ảnh hưởng đến công việc của anh không?”

“Không có việc gì.” Phong Kiêu mở miệng, sau đó liền ngoắc tay với cô.

An Mộc trợn mắt lườm anh, cái tên này coi mình là chó cảnh chắc?

Vậy mà con sư tử nhỏ An Mộc vẫn tung tăng đi tới, trực tiếp vòng tay ôm cổ rồi ngồi lên đùi anh.

“Đói chưa?” Anh đặt tay lên bụng cô.

Vì trưa không ăn cơm, anh vừa nói cô mới nhận ra rằng mình đang cực kỳ đói bụng.

An Mộc ngoan ngoãn gật đầu, Phong Kiêu liền định đứng lên, “Chúng mình ra ngoài ăn cơm.”

An Mộc bĩu môi, nhìn thoáng qua đống văn kiện trên bàn, ra ngoài ăn cơm sẽ mất thời gian, ít nhất cũng phải tầm 2 tiếng, dưới nhà vẫn còn mì, Phong Kiêu vẫn có thể tiếp tục làm việc, lát nữa mình làm mì xong thì gọi anh xuống ăn, không phải càng tốt hơn sao?

Vì thế cô liền làm nũng, “Nhưng người ta đang đói lắm, em muốn ăn mì, không muốn ra ngoài.”

Phong Kiêu sửng sốt.

An Mộc nhân cơ hội nhảy xuống khỏi chân anh, “Anh làm tiếp đi, em xuống dưới làm mì, lát nữa sẽ gọi anh.”

Nhưng còn chưa nói xong đã bị anh ôm eo.

Phong Kiêu nhìn cô cười như không cười, “Em là sợ anh không làm xong việc?”

An Mộc còn lâu mới thừa nhận, đảo mắt, “Đâu có, em đang rất đói mà.”

Phong Kiêu ừ một tiếng, “Vậy em đi đi.”

An Mộc nghĩ thầm, sao con người này tự dưng lại ăn nói dễ nghe như vậy, vừa muốn đứng lên nghe lại nghe anh nói, “Đã đặt chỗ rồi nên không thể hủy bỏ.”

An Mộc sửng sốt, “Chỗ gì cơ?”

“Số 16 trung tâm hội nghị, em có nghe nói qua chưa?”

An Mộc liền cao hứng, cô đương nhiên đã nghe qua chỗ này, đó là một cái trung tâm vô cùng xa hoa!

Đáng tiếng, phí hội viên một năm cũng phải mấy chục vạn, dù An Mộc lớn lên ở thành phố C, hơn nữa từ nhỏ không có tiền tiêu, đóng được hai bộ phim nhựa tổng thù lao cũng chỉ có mấy trăm vạn, đương nhiên không thể bỏ ra mấy chục vạn để làm thẻ VIP ra vào nơi đó!

Nhưng cô cũng đã nghe nói rất nhiều lần, đặc biệt là Âu Dương Sát Sát luôn nói với cô rằng vịt nướng ở chỗ đó là ngon nhất!

An Mộc liền không có tiền đồ nuốt nước miếng, lại đảo mắt qua đống văn kiện trên bàn, “Anh thực sự không vội đúng không?”

Phong Kiêu thong dong mở miệng, “Không vội.”

Có cái gì quan trọng hơn việc cầu hôn đây?

Đương nhiên không vội?

An Mộc thở phào, hưng phấn nói, “Được, vậy chúng mình đi thôi!”

Phong Kiêu liếc nhìn cô một cái, “Ừm, em đi thay quần áo đi.”

An Mộc không hiểu, “Không phải chỉ ăn một bữa cơm thôi sao? Em thấy bộ thể thao này cũng được mà.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.