Chương trước
Chương sau
Editor: Quỷ Quỷ

Bà cau mày, muốn nói gì đó nhưng lại không thốt nên lời.

Đúng lúc này, cửa phòng lại bị mở ra, người phục vụ bưng đồ ăn vào, An Mộc đang đứng giữa phòng, người phục vụ mở miệng, “Thưa cô, mời lùi lại một chút.”

An Mộc cảm thấy đầu óc mình trơ ra như đá không kịp phản ứng, cô vừa cử động liền làm đổ đồ ăn trong tay người phục vụ!

Một chút đồ ăn dây vào áo của cô, cô nhẹ nhàng thở ra, nói với Phong Kiêu, “Em vào toilet.”

Sau đó, liền rời khỏi phòng như chạy trốn.

Phong Kiêu lại nhìn Hạ Tâm Băng, “Có việc gì sao?”

Hạ Tâm Băng cũng mờ mịt, lắc lắc đầu, đột nhiên nói, “Không có việc gì.”

Sau đó bà cũng rời khỏi phòng, đuổi theo An Mộc.

An Mộc biết, chính mình lúc này có chút chật vật.

Thực ra, là một cô gái, bị mẹ mình nhìn thấy mình gần gũi với bạn trai đều sẽ cảm thấy xấu hổ.

Cô đứng trước bồn rửa mặt, lấy hai tay vỗ vỗ vào mặt mình, tự nhủ trong lòng, không sao cả, không sao cả, chẳng phải mày đã không còn coi bà ta là mẹ nữa sao?

Đã như vậy mày hà tất phải để ý xem bà ta nghĩ gì?

Tự thôi miên chính mình bao nhiêu lần, cuối cùng thần sắc cô mới bình thường trở lại, hít sâu một hơi, cô vừa mới ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Hạ Tâm Băng đang đứng ở cửa ngay phía sau cô.

An Mộc cau mày.

Không biết bà ta đã đứng đó bao lâu, ánh mắt nhìn mình lạnh giá như vậy, kiểu nhìn này khiến An Mộc cảm thấy chán ghét nhìn không thấu được.

An Mộc xoay người, chậm rãi đối mặt với Hạ Tâm Băng.

Khoảng cách giữa mẹ con cô chỉ có ba bốn bước, nhưng giờ phút này như cách xa cả thiên sơn vạn thủy, xa bằng cả vòng trái đất.

Nhà vệ sinh vô cùng tĩnh lặng.

Không biết đã qua bao lâu, An Mộc bình tĩnh lại, đi về phía trước, bước qua mặt Hạ Tâm Băng, đột nhiên nghe thấy bà lên tiếng chất vấn, “An Quốc Bang dạy cô như vậy sao? Nhìn thấy người lớn không thèm chào hỏi?”

Một câu này lập tức khiến An Mộc xù lông!

Cô quay đầu, cảm xúc không thể kiềm chế nổi!

Hạ Tâm Băng có thể khinh thường cô, nhưng tại sao mỗi lần nhắc đến ba đều là loại ngữ khí khinh miệt như vậy?

Rõ ràng người từ bỏ ba con cô là bà ta, rõ ràng ba đã qua đời 9 năm rồi, bà ta dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà có thể cao cao tại thượng chỉ trích mình?

An Mộc hít một hơi thật sâu, “Bà dựa vào cái gì mà nghi ngờ gia giáo của tôi?”

“Dựa vào việc mẹ là mẹ của con!”

An Mộc cảm thất nực cười, “Bà là mẹ tôi? Bà còn biết bà là mẹ của tôi sao? Bà cho rằng bà là một người mẹ vô cùng trách nhiệm hay sao?”

“Vậy ông ta cũng là một người bố có trách nhiệm ư? Hạ Tâm Băng không hề thấy áy náy, hay nói chỉ có một chút chút áy náy, bởi vì An Mộc chống đối bà nên đều bay biến mất.

An Mộc mở miệng muốn nói, Hạ Tâm Băng liền chặn họng cô, “Con có quan hệ gì với Phong Kiêu?”

An Mộc khựng lại, nhìn Hạ Tâm Băng mỉm cười, “Bà cũng nhìn thấy rồi đấy.”

“Chát!”

Lời An Mộc vừa thốt ra, Hạ Tâm Băng liên giơ tay, hung hăng tát cô một cái!

Cái tát này đến quá nhanh, quá mạnh, khiến An Mộc không kịp phản ứng, trên mặt liền đau đớn bỏng rát!

Cô thất kinh quay đầu, không tin nổi nhìn Hạ Tâm Băng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.