Chương trước
Chương sau
Editor: Tuna

Ngôn Phi Thần tránh né vài cái rốt cuộc cũng nóng nảy, động thủ phản kích.

Một quyền đánh tới, bị Phong Kiêu động thủ, dùng sức túm.

Phanh!

Hai người trực tiếp đấm vào nhau, Phong Kiêu nguy hiểm híp đôi mắt lại:

“Tránh xa người phụ nữ của tôi một chút”

Ngôn Phi Thần nhíu mày lại, nhìn về phía An Mộc:

“Quan hệ của ai người là gì?”

Thần sắc ôn nhu trên mặt đã Ngôn Phi Thần biến mất, nhìn An Mộc rồi lạnh giọng mở miệng:

“Đường Hạ, tôi nhớ rõ tôi đã nói cho cô, không được làm những chuyện lén lút lừa gạt tôi, nói cho tôi, anh ta là ai?”

Một câu nói ái muội lại làm người ta mơ màng.

Đôi mắt hẹp dài của Phong Kiêu nhíu lại, cũng nhìn qua:

“Nói cho anh ta biết, tôi là ai?”

An Mộc sững sờ ở tại chỗ.

Anh là ai?

Anh là Phong Kiêu, FAE tổng tài, nhưng là, anh là gì của cô?

Cô cũng rất muốn biết!

Kim chủ?

Không không, ở thành phố C anh bảo Thượng Quan Vũ nói cho cô, anh cho cô tự do.

Như vậy, anh là gì của cô?

Khóe môi An Mộc gợi lên một mạt trào phúng cười:

“Anh ta cùng tôi không có quan hệ gì cả.”

Không quan hệ?!

Tròng mắt Phong Kiêu co rụt lại, ngón tay nắm chặt, trong nháy mắt phẫn nộ tới rồi cực hạn:

“An Mộc, em lặp lại lần nữa, tôi là gì của em?!”

An Mộc rất muốn nói bạn trai của cô, nhưng đột nhiên nghĩ đến Lưu Tử Kỳ còn ở khách sạn Hoàng Gia chờ anh, lập tức cắn răng, cười lạnh:

“Anh không là gì của tôi cả, tôi cùng anh không có chút quan hệ, anh nghe không rõ sao?!”

Tiếp theo cô nhìn Ngôn Phi Thần:

“Ngôn lão sư, chúng ta đi.”

Nói xong, cô liền đi về phía xe.

Nhưng mới vừa đi hai bước, bên kia, Phong Kiêu buông lỏng Ngôn Phi Thần ra, một chân đem anh bức lui, tiếp theo gắt gao nắm lấy cánh tay cô:

“An Mộc, lặp lại lần nữa, tôi là gì của em?”

Cánh tay An Mộc đau nhói, quay đầu lại, mắt phượng căm tức nhìn Phong Kiêu:

“Anh buông tôi ra!”

Phong Kiêu sửng sốt, nhận thấy được trong ánh mắt An Mộc mang theo ghét bỏ, tim liền đau như bị ai xé rách.

Trước kia, anh chỉ cho rằng cô là không thích anh, nhưng hiện tại,đã là đã ghét bỏ sao?

Anh cảm giác, anh sắp bị ánh mắt này bức điên rồi!

Đúng lúc này ——

“Phong tiên sinh, anh còn như vậy, cánh tay cô ấy liền phải chặt bỏ.”

Ngôn Phi Thần đứng ở bên cạnh xem thật đúng là có chút đau đầu.

Không nghĩ tới Đường Hạ thế nhưng lại có quan hệ với Phong Kiêu!

Hơn nữa xem bộ dáng hai người …… Không giống như là đơn thuần bao dưỡng cùng bị bao dưỡng, ngược lại càng giống dôi vợ chồng nhỏ đang cãi nhau.

Giờ phút này, nếu anh không nói, chỉ sợ Phong Kiêu thật sự sẽ đem cánh tay của Đường Hạ bóp gãy.

Cái cô gái này…… Thật là quá quật cường!

Nhưng mà lời này vừa nói ra, Phong Kiêu liền bỗng nhiên quay đầu.

“Không cần ngươi quản!” Phong Kiêu trong thanh âm, hỗn loạn chính là ngập trời lửa giận!

Cánh tay An Mộc được thả ra, lúc này mới cảm thấy chổ tay đau đớn đến tê dại, cô cắn răng, nhưng nhìn đến lửa giận Phong Kiêu, nếu hôm nay mình không lưu lại, chỉ sợ anh sẽ không bỏ qua cho Ngôn Phi Thần.

Ngôn Phi Thần lão sư chỉ là người đại diện của mình, không nên thay thế cô chịu đựng lửa giận của Phong Kiêu, cho nên An Mộc thở dài, nhìn về phía Ngôn Phi Thần:

“Ngôn lão sư, ngài đi về trước đi.”

Ngôn Phi Thần nhìn nhìn Phong Kiêu, lại nhìn nhìn An Mộc, gật gật đầu:

“Có chuyện gì cứ liên hệ tôi.”

Anh lò mò tìm điện thoại một chút, sau đó lại nhìn về phía Phong Kiêu:

“Phong tiên sinh, nếu nghệ sĩ của công ty tôi bị chút thương tổn, công ty chúng tôi nhất định sẽ không ngồi yên không nhìn đến!”

Nói xong câu đó, anh lại lần nữa đối An Mộc gật gật đầu, xoay người, lái xe rời đi.

Câu uy hiếp cuối cùng của Ngôn Phi Thần, làm An Mộc cảm thấy rất cảm kích.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.