Editor: Quỷ Quỷ
Tuổi cô còn nhỏ, không hiểu cảm giác ly biệt là gì, cô chỉ biết có lẽ lúc đó là một cơ hội để cô trở về bên bà ấy.
Cuộc gọi được kết nối.
Âm thanh đối diện vẫn rất dễ nghe, nhưng rõ ràng đang không hề kiên nhẫn, “An Đức, anh muốn gì?”
An Mộc hơi sửng sốt, nhưng sau đó cô liền nói, “Mẹ, con là An Mộc.”
Người bên kia lạnh lùng, “Sao lại là con?”
An Mộc nói, “Mẹ, ba và dì Đường bị tai nạn xe qua đời rồi, mẹ đến đón con được không?”
Cô tự cho mình là thông minh, nếu gọi Đường Hoa là mẹ, người đối diện sẽ mất hứng, tuy mẹ Đường đối xử với cô rất tốt, nhưng cô vẫn xưng hô là dì Đường.
Người bên kia ngừng lại một chút, “Ba con…qua đời?”
“Đúng vậy, mẹ, mẹ mau đến đón con đi, bọn họ muốn đưa con đến cô nhi viện.”
Nhưng…
Khi đó Hạ Tâm Băng đã trả lời cô thế nào?
An Mộc không nhịn được nhếch môi, trái tim đau như bị đâm thủng!
Bà ấy nói, “Hiện giờ mẹ không rảnh, con đến cô nhi viện trước đi, sau này có thời gian mẹ sẽ đi gặp con.”
An Mộc khi đó nghe xong thì ngây ngẩn cả người.
Sau đó điện thoại chỉ còn vang lên tiếng tút tút.
Cô được nhà họ Phong nuôi dưỡng, gặp đủ loại khinh bỉ đả kích, một tháng sau, cô lại vụng trộm gọi cho Hạ Tâm Băng, cuộc gọi vừa được kết nối cô đã khóc, “Mẹ, mẹ đến cứu con đi, con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-trum-giai-tri-bi-mat-cung-chieu-co-vo-ngoc-ngot-ngao/2118511/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.