Editor: Tuna
Thời gian dường như đã dừng lại ngay giây phút này.
Trời ạ, các vị thần phật ạ! Mau đem con đi luôn cho rồi!
An Mộc che lấy tay che mặt, ngồi xổm trên bồn cầu, chỉ cảm thấy nhân sinh thật là con bà nó!
Cô có thể không nói chuyện sao?
Có thể vờ như mình không tồn tại sao?
“ Đường Hạ?”
Nhưng cố tình, người bên ngoài lại tiếp tục gọi.
Ô ô ô…!
An Mộc nước mắt đầy mặt!
Cô cảm thấy mình đã không thể được lời nào nữa!
Lúc này cô phải làm gì? Làm gì đây??
Ngay thời điểm cô đang thất thố, cách một cánh cửa, liền có một thứ được đưa vào.
Thanh âm của người bên ngoài mang theo ý cười:
“ Tôi ở bên ngoài chờ cô.”
Sau đó, An Mộc liền nghe được tiếng bước chân.
An Mộc:…..
Dứt khoát cái gì cũng mặt kệ, cầm lấy món đồ, chỉnh trang lại trang phục cho đàn hoàng, sau đó mới đi ra ngoài. Đang đi thì nghe được hai nhân viên phục vụ đang thõ thẻ với nhau:
“ A, vừa rồi không phải là Dung ảnh đế sao? Có phải anh ấy đi nhầm buồng vệ sinh không?”
An Mộc:…….
Cô cúi đầu, từ góc tường nhích người ra một chút, thò đầu ra ngoài, cầu mong cho Dung Trạch đưa đồ xong liền rời đi cho xong, nhưng cố tình là khi cô nhích người ra liền thấy Dung Trạch đang đứng ngoài buồng vệ sinh, hai tay đút vào túi quần, đang nhìn ngó xung quanh, dường như không biết bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-trum-giai-tri-bi-mat-cung-chieu-co-vo-ngoc-ngot-ngao/2118484/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.