Editor: Tuna
Bàn tay to ấm áp kia đặt ở bụng nhỏ của An Mộc, chậm rãi vuốt ve.
An Mộc sửng sốt.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Phong Kiêu liền thấy ánh mắt ôn nhu của anh.
Người đàn ông này……đầu bị úng nước à?
An Mộc đang suy nghĩ liền nghe thấy thanh âm trầm thấp truyền vào tai:
“ Cười vui đến vậy sao?”
Trong giọng nói, lộ ra chút vẻ buồn bực.
Cô lại nhớ đến cái nhũ danh vừa rồi, liền cảm thấy Phong Kiêu thật quá đáng thương.
Có một bà mẹ ngớ ngẩn như vậy, tuổi thơ của anh, ừm, khẳng định là không hề tốt đẹp rồi.
Đang cảm thán liền thấy chổ mình ngồi có gì đó nhanh chóng chọc chọc vào mông, An Mộc đầu tiên là sủng sốt, chờ đến lúc phản ứng lại được thì gường mặt liền đỏ bừng!
“ Lưu manh”
An Mộc không nhịn được, thấp giọng mắng.
Khóe môi Phong Kiêu câu lên, thì thầm bên tai cô:
“ Như thế nào? Chẳng lẽ em không muốn nhìn thử xem tiểu Tước Tước sau khi lớn lên hùng dũng như thế nào à?”
An Mộc:……Người đàng ông này, không thể đàn hoàng một chút hay sao?!!
An Mộc nhảy dựng lên từ trong lòng ngực của anh:
“ Tôi đi xem bác gái thế nào rồi, ừm, buổi tối còn muốn thấp nến tâm sự đó!”
Một câu vừa nói ra quả nhiên liền thấy được vẻ mặt khó coi của anh.
Phong Kiêu quả thật rất buồn bực.
Hai mươi tám năm không đụng qua người phụ nữ nào, vốn dĩ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-trum-giai-tri-bi-mat-cung-chieu-co-vo-ngoc-ngot-ngao/2118480/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.