Editor: Tuna
Ngay cả cô cũng không biết tại sao lại như vậy, cũng không rốt cuộc là mình có đấu trí lại với người ta được không?
Nhưng chợt, phía trước gương mặt buồn bã ấy, xuất hiện một người đàn ông đang dần tiến đến rồi nhìn thẳng xuống gương mặt cô.
“ Nhìn tôi.”
Thanh âm của anh ta tràn ngập mị hoặc, An Mộc giống như bị trúng tà vậy, lập tức ngẩng đầu lên nhìn anh.
Nhưng mà.....
Nhìn cái gì?
Nhìn anh ta nhẹ nhàng phong độ còn mình thì chật vật bất kham?
An Mộc cắn răng một cái, lại một lần nữa quay đầu đi.
Cằm lại bị anh nắm lấy. Tay anh chưa hề dùng sức, nói là nắm thì chi bằng gọi là nâng thì đúng hơn.
Ánh mắt anh, ôn nhu như nước nhưng lời nói ra lại lạnh hơn băng:
“ Nói cho tôi biết, em có muốn trả thù hay không?”
Muốn trả thù hay không sao?
Đương nhiên là muốn!
Cô có nằm mơ cũng muốn báo thù!
Nhưng mà, cô có thể sao?
An Mộc cắn môi nói:
“ Muốn!”
“ Tốt lắm.”
Một chữ dứt khoát của người đàn ông làm cho An Mộc thoáng sững sốt.
Ngay lúc cô đang cảm thấy khó hiểu thì liền thấy có một đôi tay chặn ngang hông cô, bế cô lên, một trận trời đất quay cuồng cô đã bị anh ôm vào lòng bằng kiểu ôm công chúa, cô theo bản năng liền choàng tay ôm lấy anh.
Sau đó Phong Kiêu liền trực tiếp ôm cô ngồi lên ghế thẩm vấn.
Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-trum-giai-tri-bi-mat-cung-chieu-co-vo-ngoc-ngot-ngao/2118434/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.