Editor: Tuna
Cả người cô cứng đơ lại.
Cảm nhận được mùi hương dễ chịu của người đàn ông, trong lòng cô lại cảm thấy có chút chua xót.
Cô cứ như vậy liền tùy ý để Đường cảnh ôm, ước chừng qua hai phút mới nghe được giọng nói mng theo chút đau thương của Đường Cảnh:
“ An Mộc, thật xin lỗi.”
Thật xin lỗi, đã hiểu lầm em nhiều năm như vậy.
Cô hít hít mũi:
“ Anh, anh không oán giận em sao?”
Đường Cảnh nghe cô nói thế thì đẩy cô ra, sắc mặt lạnh lùng:
“ Giận, sao lại không giận cho được!”
An Mộc nghe thấy thế nháy mắt liền buồn bã. Đúng vậy, năm đó mẹ cũng bởi vì ở cùng với ba nên mới bị tai nạn xe cộ, bọn họ oán cô cũng không lấy làm lạ.
Cô thở dài:
“ Anh à, em…..”
“ Em sao lại khờ như vậy? Nhiều năm như vậy rồi, tại sao lại không cầu xin Đường gia giúp đỡ?”
Đường Cảnh nắm chặt lấy bả vai của cô, chặt đến mức làm cô đau nhói, nhưng nhìn thấy bộ dáng muốn ăn thịt người của anh thì An Mộc lại không dám nói một lời.
Đường Cảnh cúi đầu, mặt hai người cách nhau không tới năm centimet:
“ An Mộc, em….tại sao lại ngu ngốc như vậy?”
An Mộc ngây cả người. Cô không nghĩ tới Đường cảnh lại nói ra những lời như vậy.
Nhưng giây tiếp theo cô phục hồi lại tinh thần, nhẹ nhàng mở miệng:
“ Anh, anh đừng có làm cho mọi chuyện nghiêm trọng lên như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-trum-giai-tri-bi-mat-cung-chieu-co-vo-ngoc-ngot-ngao/2118404/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.