Editor: Tuna
Anh tiến đến bên tai cô, nhìn thấy đôi tai thiếu nữ không chút trang sức, thật giống như một tác phẩm nghẹ thuật vậy.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Phong Kiêu lại cắn lên.
“ A~”
Đây là lần thứ ba An Mộc kêu rên ra tiếng, lý trí nói cô phải giãy dụa, nhưng thân thể lại không còn chút sức lực.
Anh chợt buông lỗ tai An Mộc ra, thấp giọng nói:
“ Chổ này, mỗi ngày đều bị trói, có hay không sẽ bị ảnh hưởng a?”
Nói xong ngón tay càng rỡ cử động.
Hàm răng An Mộc run lên bần bật nói:
“ Chú út, anh, anh buông tôi ra”
“ Trả lời!”
Người đàn ông ra lệnh nói, không một chút ý tứ nào là muốn buông ra.
Lời nói nghiêm khắc cùng động tác thô tục này làm cho An Mộc cảm thấy như mình đang bị xúc phạm, sâu trong nội tâm ủy khuất ngập tràn. An Mộc cố gắn thu lại cảm giác đó, đột nhiên thấp giọng hô:
“ Đương nhiên sẽ có ảnh hưởng! Anh cho rằng tôi nguyện ý mỗi ngày đều cột sao! Nếu không làm như vậy tôi đã sớm bị đạp hỏng rồi!”
Nước mắt bổng nhiên chảy xuống, cô rống giận khàn cả họng:
“ Phong gia các người, không một ai tốt cả! Tôi hận các người! Hận chết các người!
Phong Kiêu liền sửng sốt.
Từ khi quen biết An Mộc, cô luôn là người tinh quái, càn rỡ, tười cười không ngừng.
Nhưng cứ một lần rồi một lần, anh lại phát hiện vật nhỏ này rất ngoan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-trum-giai-tri-bi-mat-cung-chieu-co-vo-ngoc-ngot-ngao/2118364/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.