Editor: Tuna
Hoàng Khải vốn là cũng không hy vọng gì nhiều, nhưng đột nhiên ánh mắt của ông ta hiện lên hứng thú mảnh liệt.
Trước mắt là An Mộc đang đơn bạc đứng đó, nhè nhẹ run rẩy.
Minh Uyên mở miệng, âm thành lạnh lẽo tựa như đến từ Cửu Trọng Thiên cung:
“ Đông Hoa, từ khi lên núi đến nay ngươi chưa bao giờ phạm phải cung quy, nói cho vi sư nghe, tại sao hôm nay lại xuống núi?”
Đông Hoa vẫn cúi đầu như cũ, thậm chí không dám nhìn tới đôi mắt của Minh Uyên, cô nắm chặt tay thành hai nắm đấm, bộ dáng tuy rằng nhỏ yếu nhưng lại rất cố chấp.
Nữa ngày sau thanh âm của nàng mới truyền tới:
“ Sư, sư phó, con, con là thèm hồ lô ngào đường ở nhân gian, cho nên, cho nên là….”
Thanh âm của cô ru không thành tiếng. Đôi tay nắm chặt lộ rõ vẻ khẩn trương.
Biểu diễn hình thể như vậy cũng không có gì đặc biệt, vừa rồi Bạch Ngọc Khiết cũng làm như vậy.
Chính là Hoàng Khải lại cảm thấy lúc Bạch Ngọc Khiết thể hiện, ông liền biết là diễn kịch, nhưng khi An Mộc làm động tác này, ông lại cảm thấy có phần đau lòng.
Rõ ràng, An Mộc so với Bạch Ngọc Khiết còn cao tay hơn, nhưng loại tâm tình khiếp nhược này làm thế nào mà nuôi được?
Sau đó Hoàng Khải đả hiểu.
Bạch Ngọc Khiết năm nay đã hai ba hai bốn, thuộc về dạng phụ nữ đã phát triển hoàn toàn rồi, con An Mộc, năm nay mới mười tám, thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-trum-giai-tri-bi-mat-cung-chieu-co-vo-ngoc-ngot-ngao/2118334/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.