Edit: Phong Nguyệt
“Chú nhỏ, cô ta từ nhỏ đã ngốc lại thêm ngốc, vụng về không ra gì, chú đừng nóng giận a, cháu nói cô ta xin lỗi chú!” Nói xong, quay đầu nhìn về phía An Mộc, giọng nói từ nịnh nọt liền biến thành răn dạy: “An Mộc, nhanh xin lỗi chú nhỏ!”.
An Mộc ngây ngốc như cũ, có chút ngốc.
Cô, cô không phải đang nằm mơ chứ.
Phong Kiêu, chú nhỏ Phong Tử Khiêm, vậy mà giúp cô.
An Mộc nhìn Phong Kiêu, anh ta cười như không cười hết sức quyến rũ, lại nhìn không ra bất kì cảm xúc gì.
Một đôi mắt đào hoa, đôi mắt màu đen ngọc, dường như mang theo nhè nhẹ mị hoặc, muốn đem linh hồn nhỏ bé của người khác hút vào.
An Mộc thế nhưng ma xui quỷ khiến mở miệng, “Cám ơn anh.”
Phong Tử Khiêm trực tiếp đen mặt.
Đã sớm biết An Mộc ngốc, như không nghĩ tới ngốc đến loại tình trạng này, nói xin lỗi là nói từ xin lỗi đó? Nói cám ơn làm cái gì.
Vì thế, Phong Tử Khiêm chỉ vào An Mộc, không chút nào duy trì mở miệng châm chọc, “Ha ha, chú nhỏ, xem cháu nói đúng không, cô ta chính là trời sinh không có đầu óc!”.
Khóe môi của Phong Kiêu khẽ nhếch, lời nói mang theo nhè nhẹ trào phúng, “Đều nói ngực to là người không có não, vị hôn thê này……”
Nói xong, hắn nhìn ngực An Mộc, quét vài lần.
Nghĩ đến nơi đó của mình giấu đồ vật, An Mộc tức khắc khom khom lưng.
Phong Kiêu lại cười, mở miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-trum-giai-tri-bi-mat-cung-chieu-co-vo-ngoc-ngot-ngao/2118282/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.