Edit: Phong Nguyệt
Cái tên này như một loại trà xanh.
Bề ngoài nhìn qua yếu đuối động lòng người, trên thực tế……
An Mộc trong lòng chậc chậc hai tiếng.
Cô tiếp tục cúi đầu, khóe mắt liếc qua nhìn thấy mọi người đều nhìn về hướng này, trong ánh mắt hiện lên một tia giảo hoạt.
Cô cố ý nói nhỏ giọng xuống giống như con muỗi ong ong: “Tôi không biết.”
Biết tính cách của Bạch Ngọc Khiết thiếu kiên nhẫn, khẳng định mắc mưu.
Bạch Ngọc Khiết sốt ruột nói: “Cô không biết? Vậy cô còn biết được cái gì? Chỉ có một cái vấn đề! Cô nhìn cách ăn mặc của cô coi, cô nhìn mặt của cô đi! Lớn lên có chút khó coi thì chưa nói, trang điểm thì giống như vẽ? Cô suốt ngày coi chừng Tử Khiêm, cô muốn khóa chặt tâm của Tử Khiêm lại sao?!”
Khóa chặt tâm của hắn lại? Còn không bằng một đao chém xuống hạ thân của hắn luôn đi.
Như vậy toàn thế giới sẽ yên tĩnh, còn có thể vì xã hội diệt trừ một tai họa.
Hơn nữa……
Bạch Ngọc Khiết đến tột cùng lấy thân phận gì tới giáo huấn mình.
Nếu thật có thể khép tâm của Phong Tử Khiêm lại, còn có loại người như Bạch Ngọc Khiết sao.
Nói như vậy, người khác mà nghe được cảm thấy rất buồn cười sao.
Bạch Ngọc Khiết nói một câu, đầu của An Mộc liền thấp một chút, mãi đến cuối cùng, đầu của An Mộc cơ hồ đều dán ở trên người.
Bộ dáng này của An Mộc, làm Bạch Ngọc Khiết càng thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-trum-giai-tri-bi-mat-cung-chieu-co-vo-ngoc-ngot-ngao/2118272/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.