Chương trước
Chương sau
Diêu Y Lẫm đi rồi, cục cưng một mình Dương Quân chăm sóc, bình thường nhìn người kia làm thấy thật dễ dàng, chính mình làm lại luống cuống tay chân.
Cục cưng buổi trưa tỉnh ngủ không bao lâu liền khóc, kiểm tra không thấy tè ra quần, Dương Quân chạy đến nhà bếp lấy sữa nóng.
Sữa mới nấu không thể lập tức uống, hắn cầm trên tay khe khẽ lắc. Cục cưng yên lặng lúng liếng con mắt đen nhìn bình sữa, cái miệng nhỏ nhắn ăn không được liền nhóp nhép nhóp nhép, rồi lại khóc lớn thành tiếng.
Thật vật vả để sữa bớt nóng, cho ấm ấm rồi cho cục cưng, còn không ngừng được hai hơi, tiểu tổ tông lại bắt đầu gào khóc thảm thiết, bất giờ chắc là tiểu rồi.
Cục cưng ăn no xong không vội ngủ, duỗi tay nhỏ ra muốn cùng người đùa, Dương Quân không thể làm gì khác hơn là cười khổ mà phụng bồi. Chơi đùa đến tối, hắn đã mệt mỏi hết sức, còn phải cố gắng tắm cho cục cưng.
Theo như tờ giấy dày đắc chữ viết nói, hắn cẩn thận mà xoa cổ cục cưng, khéo léo dội nước ấm, cẩn thận mà lau.
Cục cưng tắm xong thơm tho mặc theo quần áo sạch sẽ, ngọt ngào mà ngủ trong ***g ngực hắn.
Đem cục cưng đặt ở trong nôi, Dương Quân thở phào một cái.
Không biết là Diêu Y Lẫm làm sao có thể ứng phó được, một ngày vừa làm đồ ăn vừa chăm sóc tiểu hài tử, lại không thấy có lúc nào tay chân luống cuống.
Người đó không mệt sao?
Diêu Y Lẫm đi đã được bốn ngày, Dương Quân cũng dần dần rút ra được bí quyết chăm sóc cục cưng, so với lúc trước dễ dàng không ít.
Trong nhà thiếu người, hình như thanh tĩnh không ít.
Thanh tĩnh thế này…có chút không quen.
Dương Quân từ nhỏ không có ai đối với hắn quá quan tâm, hắn là người chất phác ít nói, ngoại hình cũng thường thường, hài tử trong thôn không chơi cùng hắn, sau đi học bạn học lại ngại hắn dáng vẻ quê mùa.
Chưa từng có ai cho hắn sống khá giả như Diêu Y Lẫm, tuy rằng hắn biết bản tính ngươi kia không phải ôn nhu như biểu hiện bên ngoài đối với hắn.
Có thể…chỉ là hắn tịch mịch đã lâu.
Năm ngày sau, Diêu Y Lẫm trở về.
Bộ dạng phong trần mệt mỏi, lúc được cái ấm áp luôn mong nhớ kia ôm vào, Dương Quân nhịn không được nhắm nghiền hai mắt, lẳng lặng mà ngửi mùi vị quen thuộc của người kia.
Sau tất cả mọi chuyện lại khôi phục bình thường, Diêu Y Lẫm phát hiện có chuyện khiến hắn buồn phiền.
Nói phiền muộn, kì thực lúc đầu cũng rất vui vẻ.
Mẹ bắt đầu yêu thương hài tử rồi, có thể không cao hứng sao?
Thế nhưng qua được vài ngày, Diêu Y Lẫm cảm giác có chút không đúng.
Tên tiểu tử thúi kia sao có thể hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của lão bà như thế? (analinh: Vớ vẩn. Ghen với cả con =”=)
Qua vài ngày không ở nhà, không biết tiểu hài tử này sao có thể lừa cho hắn yêu thương như thế, khiến hắn suốt ngày ôm bé trong tay cưng chiều.
Dương Quân trên cơ bản là suốt ngày ôm không buông tay, tiểu tử kia trên mặt cười khiến Diêu Y Lẫm muốn đánh!
Diêu Y Lẫm tức giận hung hăng mà gọt cà rốt, chuẩn bị bữa trưa.
Điện thoại phòng khách vang lên, thấy Diêu Y Lẫm không rảnh tay, Dương Quân chạy đi cầm ống nghe.
Điện thoại không phải gọi cho Diêu Y Lẫm, Diêu Y Lẫm đã làm hết rảnh tay đi lên phòng khách.
“Ừm…tốt…ta đã biết…”
Dương Quân hàn huyên thuyên vài câu rồi cúp điện thoại, Diêu Y Lẫm nhìn số trên điện thoại rồi nói.
“Bùi Nguyệt Thần tìm ngươi làm gì?”
Dương Quân nhìn một cái: “Không phải hắn, là người hôm trước.”
Vốn định tiếp tục hỏi hẳn gọi điện thoại làm gì, bỗng nhiên ngửi mùi khét từ nhà bếp.
“Ai da, hương tràng nướng cháy rồi!”
================
Ăn xong bữa trưa, Diêu Y Lẫm gọt hoa quả.
“Ái Liên làm mấy bộ quần áo mới, kêu chiều qua lấy, ngươi lâu rồi không ra ngoài, nhân cơ hội này cùng đi ra ngoài shopping a.”
Cái đề nghị này với Dương Quân mà nói có sức hấp dẫn vô cùng, nhanh chóng đồng ý.
Mang theo những thứ cần thiết, ôm theo cục cưng, bọn họ đến cửa hàng.
Lâm Thi Nhiên xinh đẹp như thường ngày, thỏa mãn xem qua y phục, ba người nhà tiểu gia khỏa ngồi trên ghế so lon mềm mại uống trà chiều.
Dương Quân ăn rất nhiều điểm tâm ngọt, thời gian gần đấy hắn không thể khống chế sức ăn của mình, cũng không còn tinh lực gì.
Hai người cùng một nữ nhân đùa với cục cưng, cục cưng hiển nhiên là chưa thấy qua sinh vật nữ, tựa vào bộ ngực mềm mại híp mắt cười. (analinh: đúng là gen tên sói lang =.=||)
Diêu Y Lẫm nhận một cuộc điện thoại, sau đó sắc mặt xấu mà cúp điện.
Nói có chuyện khẩn cấp phải xử lý một chút, rồi vội vã chạy ra ngoài.
Diêu Y Lẫm không để ý Dương Quân như có điều suy nghĩ.
Dương Quân buông mắt nhìn chén trà, điện thoại trưa ngày hôm nay, hắn nghe được một việc.
Trong tộc xảy ra chuyện là có liên quan đến Diêu Y Lẫm, Diêu Y Lẫm sở dĩ bị triệu hồi khẩn cấp là vì một nữ nhân. Chính xác mà nói là nữ nhân trong tộc.
Nữ nhân trong tộc rất ít, phi thường quý, thông thường nếu nữ nhân trong tộc mập hợp với nam nhân trong tộc tỉ lệ mang thai cao hơn, đồng thời năng lực càng mạnh hơn.
Diêu Y Lẫm là một trong số ít người được sinh ra theo cách đó, mà nữ nhân kia, là nữ nhân mới được tộc nhân phát hiện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.