Chương trước
Chương sau
Quay lại phòng khách, Dương Quân cùng sâu nhỏ vẫn đang nói chuyện, thấy bọn họ tới hai người đồng thời ngừng lại.
Bùi Nguyệt Thần kéo sâu nhỏ, “Bảo bối, chúng ta phải đi thôi.”
Sâu nhỏ liếc hắn một cái, chào Dương Quân một tiếng, rồi cùng Bùi Nguyệt Thần rời đi.
Diêu Y Lẫm từ trên lầu ôm cục cưng vừa ngủ trừa tỉnh dậy xuống, đến nhà bếp lấy sữa cho bé.
Trên bàn có hồng trà mới pah, bánh bích quy hương vị ngọt ngào, cùng với bánh ga-tô đẹp mắt, mùi sữa nhàn nhạt lan ra trong phòng cùng thanh âm nam nhân khẽ lừa tiểu hải tử.
Dương Quân ngây người nhìn, nghĩ đến những lời người thanh niên kia vừa nói với hắn.
Tất cả mọi chuyện bắt đầu, tồn tại trên thế giới này một gia tộc thần bí.
Người thanh niên đó, là người bình thường, một nam nhân bình thường, người đó sống hai mươi tám năm không sóng không gió, tuy rằng có chút vô tình lãnh đạm, nhưng vẫn là bình an vô sự mà sống. Thế nhưng khi hai chín tuổi, cuộc sống bình yên đã chấm dứt.
Nhờ công ty môi giới cậu tìm được công việc nhàn hạ lương lại cao, nhưng thật không ngờ một hôm như bình thường ngủ trưa ở vườn hoa nghe được chuyện cậu không tưởng tượng nổi, cho rằng chỉ có thể xảy ra trên phim ảnh.
Cậu khẳng định thị lực cùng thần trí của mình, khẳng định hai người cậu nhìn thấy không phải là nhân loại, chí ít cũng không phải là nhân loại bình thường.
Bởi vì rất hoảng, lúc lui ra không cẩn thận tạo ra âm thanh, tuy rằng không có phát sinh chuyện nguy hiểm gì mà an toàn thoát khỏi, nhưng cậu biết mình không thể ở lại chỗ này. Để kéo dài thời gian, hắn tìm Dương Quân đi làm thay, nhưng không nghĩ tới việc này đã đem đến cho Dương Quân tình cảnh nghiêng trời lệch đất.
Sau đó thông qua Bùi Nguyệt Thần cậu cũng từ từ tiếp nhấn được chuyện tình cảu gia tộc này, song song với chiểu dài lịch sử của nhân loại, gia tốc thần bí này vẫn tồn tại.
Bọn họ sống xuyên qua lịch sử loài người, cùng nhân loại tiếp xúc bên ngoài mặt, trà trộn vào nhân loại, sinh hoạt giống như nhân loại, hành động giống như nhân loại. Nhưng bọn họ dù sao cũng không phải nhân loại, bọn họ có chỉ số thông minh cùng năng lức cao hơn nhân loại nhiều lắm. Nhưng hình như sinh vật trình độ đầu óc cao này chỉ số sinh dục lại cực thấp, tỉ lệ sinh hạ thành công của bọn họ rất nhỏ, hơn nữa giống cái phi thường hiếm thấy. Để kéo dài giống nòi, bọn họ nhận thấy cùng nam nhân có thể đơn tính sinh sản, có thể tự mình tạo ra đời sau. Theo như nghiên cứu, việc này dường như giữ được giòng máu thuần khiết, mà giống cái để *** sinh hạ hải tử rất thưa thớt và hiếm quý mặc dù việc sinh ra đời sau này dường như năng lực tiểu hài tử so người khác cũng cao hơn.
Cho dù vậy có thể sinh được tiểu hài tử thực rất ít, cho nên bộ tộc này, mặc kệ có nguyện ý hay không, khi bọn họ thành niên việc đầu tiên phải làm là lưu lại đời sau của mình.
“Quân quân ngoan a, ăn nhiều một chút nha.”
Diêu Y Lẫm ôm cục cưng nhẹ giọng dỗ dành.
Quân quân là nickname cha gọi con, điều này là Dương Quân nhớ tới khi còn bé. Nhũ danh hắn chỉ có ông bà cùng ba mẹ kêu, từ khi bị đưa về nông thôn cũng chỉ có ông bà kêu như thế.
“Mấy ngày nay ở nhả rất buồn chán a, có muốn làm gí không?”
Diêu Y Lẫm lau sửa tràn ra khóe miệng cục cưng. Xoay đầu lại hỏi hắn.
Dương Quân bị hỏi nhất thời ngẩn ngơ, từ trước đến giờ hắn chưa từng nghĩ muốn là cái gì.
Diêu Y Lẫm tựa hồ biết được suy nghĩ của hắn, cười cười nói:
“Tạm thời chưa nghĩ ra cũng không sao, thân thể ngươi không thích hợp hoạt động mạnh, muốn xem sách không? Hay là muốn lên mạng?”
Lên mạng, đây với Dương Quân mà nói là khái niệm khoa học kĩ thuật hiện đại, lúc vừa vào đại học, đệ đệ nói đây là vật mỗi học sinh phải chuẩn bị, nên hắn liên tục làm vài công việc để có thể mua được một cái.
Thế nhưng máy vi tính đối với hắn vẫn như là thế giới xa lạ, tuy rằng biết bên trong có rất nhiều thứ, nhưng hắn vẫn chưa bao giờ tiến vào. Hắn không biết sử dụng nó.
“Muốn dùng máy tính sao? Ta có thể dạy ngươi.”
============
Dương Quân phát hiện internet thật là kì diệu, hắn trước đây chưa từng phát hiện trên internet lại có thể nhìn thấy nhiều hoa cỏ như vậy, lúc Diêu Y Lẫm mở trang web về cây cỏ cho hắn nhìn, thì hắn không thể không kinh ngạc.
Trước đây đều là ông nội ở nông thôn truyền dạy kinh nghiệm chăm sóc cây cỏ cho hắn, không có trải qua giáo dục một cách khoa học, mà ở trên mạng, hắn có thể học được tất cả những gì hắn hứng thú.
Không chỉ hứng thú đối với cây cỏ, Dương Quân cũng thấy được rất nhiều thứ trước đây chưa từng nghe qua. Máy vi tính mở ra cho hắn cái cửa sổ thông đến thế giới.
Diêu Y Lẫm vẫn theo bên cạnh hắn, dạy hắn từ cách đánh chữ cơ bản nhất. Qua mấy ngày có thể thấy được, Diêu Y Lẫm đúng là thầy giáo giỏi. Dương Quân còn nhớ rõ lúc dọc sách trước đây bị thầy giáo mắng ngu trước toàn bộ bạn học, so với như vậy, Diêu Y Lẫm thực quá ôn nhu rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.