Dương Quân tỉnh lại, ác mộng trong mơ vừa mới kết thúc, trong thực tại lại vẫn còn tiếp tục.
Diêu Y Lẫm ngồi bền giường, cầm trong tay cái điều khiển TV, vứt lên vứt xuống mà đùa.
Thấy hắn mở mắt, nhe răng cười: “Tỉnh? Đúng lúc, cho ngươi xem một thứ thú vị.”
Cầm điều khiển từ xa bấm mấy phát, cái ti vi màn hình tinh thể lòng siêu mỏng không biết lúc nào được đưa đến đối diện gường phát sáng.
Truyền ra tiếng người, nghe không giống như âm thanh ti vi.
Một thanh âm quen thuộc dị thường vang lên: “Xin…xin các người tha ta đi.”
Dương Quân cả người chấn động, cẩn thận nhìn lên màn hình. Trên đó một nam tử trẻ tuổi quỳ trên mặt đất, tay bị trói sau lưng, thần tình hoảng loạn.
Thanh niên này không ngờ lại là đệ đệ Dương Quân, Dương Minh.
Dương Quân trong lòng căng thẳng, chỉ thấy trên người hắn rõ ràng không có vết thương nào thì thở ra một hơi.
“Ngươi lại làm cái gì? Ngươi đã nói buông tha hắn!”
Diêu Y Lẫm khe khẽ cười: “Ta là nói buông tha hắn, cũng cho hắn một số tiền lớn, chỉ là hắn hiện tại ra cái dạng này, không phải là do ta làm.”
Dương Quân hồ nghi nhìn hắn, Diêu Y Lẫm búng bùng ngón tay, nói: “Hắn cầm tiền ở bên ngoài ăn chơi đàn đúm, hảo hảo sắm vai hoa hoa công tử bên ngoài phong lưu khoái hoạt là được, lại đi trêu chọc người của chúng ta, lúc này mới giáo huấn hắn một chút.”
“Hắn chọc gì ngươi? Ta thay hắn xin lỗi bồi thường.”
Diêu Y Lẫm nghiêng mặt liếc hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-troi-ta-han-nguoi/1215084/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.