Đêm khuya bắt đầu đau bụng sinh, đang trọng mộng bụng bị một trận đau đớn co quắp tỉnh dậy. 
Trong bụng giống như có cái gì hung hăng quấy, giật chăn ra, trong anh đèn mờ nhạt có thể thấy rõ ràng dưới lớp quần áo trên bụng cái gì đó có dấu hiệu di chuyển. 
Chẳng lẽ muốn sinh rồi? 
Dương Quân động đậy cơ thể, kéo kéo tay áo người bên cạnh. 
Đang mơ màng ngù Diêu Y Lẫm mở mắt ra, vẻ mặt ngái ngủ mà nhìn hắn. Sau đó mở to mắt mà nhìn hắn, bật dậy. 
“Xảy ra chuyện gì, khó chịu ở đâu?” 
Dương Quân không nói lời nào, chỉ tay xuống bụng. 
Diêu Y Lẫm khẩn trương hỏi: “Sắp sinh rồi sao?” 
Dương Quân gật đầu, thật vất vả thanh âm thoát ra: “Thật…hình như…” 
Diêu Y Lẫm nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo, ôm lấy Dương Quân hướng lầu dưới phóng xuống. 
Cẩn thận đặt hắn lên xe, Diêu Y Lẫm vào ghế bên kia, khởi động xe. 
Trên đường hắn một bên nhìn sắc mặt Dương Quân, một bên gọi điện thoại. 
“Là ta, hiện tại đang trên đường, phải…là ngày hôm nay” thoáng nhìn qua Dương Quân, “Chúng ta lập tức tới ngay, các ngươi cứ chuẩn bị trước cho tốt”. 
Cúp điện thoại, xe chạy cực nhanh trên đường. 
Dương Quân ngồi tựa vào lưng ghế, quần áo ướt đẫm mồ hôi. Ẩm ướt, vì không phải nữ nhân, nên khi sắp sinh không có nước ối chảy ra, cũng không có thông đạo để cho thai nhi đi ra. 
Cục cưng tinh lực tràn đầy, trong bụng đá qua đá lại di chuyển liên tục. Đem Dương Quân dằn vặt chết đi sống lại, nhưng hắn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-troi-ta-han-nguoi/1215079/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.