Cô hai Đoàn Quỳnh Anh của chúng ta đang trên đường chạy trốn thoát khỏi ả điên Trần My, Cô hai quay đầu nhìn thoáng về phía sau có tầm 5,6 chiếc xe đang đuổi theo xe Cô, Cô hai nhíu mày thở ra một hơi trong lòng tính toán cách thoát khỏi cái tỉnh An Giang này mà an toàn nhất, vì sao phải thoát khỏi mà không chạy lên quan hay tìm kiếm sự giúp đỡ, vì Cô hai thừa biết ở cái tỉnh An Giang này nhà Trần My là lớn nhất ở đây, dù cho Cô hai có người quen ở đây cũng không ai dám giúp đâu, nên Cô hai phải suy tính cách thoát khỏi đây nhanh nhất.
Cô hai nhìn chằm chằm mưa to mù mịt trước mắt che khuất tầm nhìn, không thấy đường chạy xe nữa, Cô hai biết mình bây giờ chỉ có liều mạng mới mong có đường thoát, nghĩ là làm Cô hai tăng tốc độ xe lên mức cao nhất, liều mình đâm thẳng về phía trước.
Bọn lính đuổi theo phía sau thấy hành động của Cô hai liền giật mình, đường xá thì không được tốt, mà đường thì trơn trượt, xung quanh hai bên toàn là cây cối, nói trắng ra là nguyên một khu rừng chỉ có duy nhất một con đường này thôi, hơn nữa xung quanh khu rừng có nguyên một dòng sông lớn nước chảy cuồng cuộn, chạy mà lệch đường một cái là chết, mà trời thì đang mưa lớn chạy xe kiểu đó khác gì tự tìm chết, bọn lính nhìn nhau 5,6 chiếc xe đồng loạt dừng lại bây giờ bọn họ chỉ có thể chờ lệnh của Trần My thôi nếu tiếp tục đuổi theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-to-ba-nguyet-se-duyen-chay-dang-troi/3110626/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.