Mấy ngày liền Cố Gia Vận được Lục Mạn Nhu bổ sung cho rất nhiều kiến thức về bệnh của mình. Cậu không dám không nghe lời.
Dì Thiền cũng không ngoại lệ, bà cũng học lại một khoá dinh dưỡng về cách chế biến và loại thực phẩm tốt cho bao tử.
"Mau ăn, mau ăn xem dì hôm nay làm món này có ngon không, buổi sáng tiểu Nhu trước khi đi làm đã khen món mới của dì đó."
Thấy người hào hứng cậu cũng gật đầu cho dì ấy vui. Thật ra thì cả tuần nay cậu ngán món này đến tận họng.
Cố Gia Vận thật ra giờ này còn ngủ, cậu bị ép buộc thức ăn sáng mấy ngày liền. Lúc đầu vốn là có chóng cự, khó chịu, giọng nói khi đáp lại cô còn hơi bực bội. Nhưng Nhu Nhu của cậu vẫn không để tâm. Mục đích của cô ấy là cậu phải thức dậy ăn đúng giờ.
Cuối cùng thoả thuận van xin cậu đã xin được trễ hơn hai giờ so với cô.
Hôm nay buổi sáng cũng không được yên bình như mọi khi. Tinh Đằng gọi cậu từ rất sớm. Giờ cậu gọi lại thì đổ chuông nhưng không ai bắt máy.
Gọi cho Hạ Thuỵ sau đó thử xem thì nghe giọng thật thảm thiết.
"Tinh Đằng bị bắt đi rồi....." Hạ Thuỵ khóc ròng trong điện thoại.
Cố Gia Vận nghe xong cũng nghiêm mặt, giọng trầm xuống: "Là ai? Vì sao cậu ấy bị bắt.?" Phải tìm hiểu nguyên nhân trước đã.
"Thì là kim chủ nhà cậu chứ ai! Cô ấy mới sáng sớm gọi trực tiếp Tinh Đằng qua Lục thị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-oi-la-co-ay-bao-nuoi-chau/2874124/chuong-29.html