Cố Gia Vận nào biết mình chỉ ghen tuông mấy hôm thôi lại mang trên mình trọng tội như vậy.
Cậu lo việc ở công ty, giúp chú Út cậu một số việc bên Cố gia. Cậu lại đổi ý tham gia bữa tiệc tối ở nhà cũ.
Tối nay lễ gặp mặt hàng năm của các bằng hữu kinh doanh cũng như cổ đông lớn Cố Gia, lúc những người có quyền có thế có tiếng tăm trong giới kinh doanh thành phố A kết giao với nhau.
Lục Mạn Nhu vốn cũng có được thiệp mời, nhưng trước giờ những bửa tiệc này cô chỉ gửi quà, không hề lộ diện tham gia. Năm nay cũng không ngoại lệ.
Cố Gia Vận trong bộ vest đen chỉnh chu, tóc chải hết lên, gương mặt đáng yêu hằng ngày nay lại sáng bừng và có chút góc cạnh. Càng tăng độ quyền quý thế gia chi tử. Chi riêng đôi mắt có chút quầng thăm nhẹ. Cậu nhiều ngày ngủ không ngon giấc.
Gia đình Cố Việt Thành, Cố Việt Bân, Từ Diễm Lâm cũng đã có mặt từ sớm, tự cho mình là gia chủ ra tiếp đón quan khách.
Cả nhà bọn họ đang tươi cười thì nhìn thấy Cố Gia Vận đến. Nụ cười liền có chút gượng gạo.
Cố Việt Thành là người đi đến trước mặt cậu:
"Con trai, nhiều năm không gặp, con đã lớn như vậy rồi sao."
Cố Gia Vận né bàn tay ông ấy sắp chạm vào tay cậu, phủi phủi mấy cái:
"Xin lỗi! Ông là ai? Tôi có quen biết ông à!"
Từ Diễm Lâm đứng từ xa đen mặt, ánh mắt bà ta không thiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-oi-la-co-ay-bao-nuoi-chau/2874108/chuong-34.html