Ắt hẳn bạn có biết đến một tâm trạng, gọi là nỗi sợ hãi trước ngày về quê.
Mười một năm, tự nhiên lại nhắc đến chuyện về nhà, lão tử không sợ, lão tử khó thở. Sáng hôm sau không cần anh gọi lão tử cũng tự dậy.
Dậy rồi cũng không muốn động đậy, tôi gối đầu lên tay anh, áp vào lồng ngực anh, thật ra cảm giấc cũng không tệ lắm.
Sau đó tôi lại nghĩ mình phải về nhà, phải gặp bố mẹ, tôi lại bắt đầu thấy lo lắng.
6h30, Bỉ Mao thức giấc, chuẩn bị rời giường. Lão tử đang mơ màng ngọt ngào ôm hông anh, anh định ra mà mãi không được. Cuối cùng anh chỉ nhổm người với bao thuốc, sau đó lại nằm xuống.
Mãi đến hơn 7h, cuối cùng tôi cũng không giữ nổi tư thế này nữa nên gọi anh:
“Bỉ Mao.”
“Ừ.”
“Anh nói xem, nhỡ về rồi bố em lôi em ra đánh thì sao?”
“Anh lấy quần áo che mặt em lại.”
“Bỉ Mao.”
“Ừ?”
“Nhiều năm rồi, bọn họ vẫn ở đó à? Thành phố N cũng thay đổi không ít, có thể tìm được họ không?”
“Tìm không được thì đăng tin lên báo, tìm người.”
“Bỉ Mao.”
“Ừ?”
“Nếu hàng xóm chê cười em thì sao giờ?”
“Tất cả những lời đàm tiếu không tử tế đều là đố kỵ.”
“Bỉ Mao.”
“Ừ?”
“Em vẫn lo lắng.”
“Tất cả các phái phản động đều là hổ giấy.”
“Bỉ Mao.” Lão tử gọi anh lần N. Anh ôm lão tử, rút tờ báo trên đầu giường, không ngẩng đầu lên: “Ừ?”
“Thật lòng mà nói, anh thật sự không tệ.”
Anh tỏ ra đương nhiên: “Bây giờ mới biết à, chậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-la-nhan-yeu-ong-so-ai/2140313/chuong-81.html