Vì tất cả mọi người đều ở đây, tôi gọi điện cho bố Con Vịt về. Ông là một người đàn ông hòa hảo, nhìn cũng có vẻ ít nói hơn bình thường, mặt luôn mang ý cười. Tôi cảm thấy một nửa tính cách của Con Vịt chắc chắn được di truyền từ bố.
Con Vịt và bố anh ngồi tiếp chuyện họ. Trình Trình và lão Thánh chào hỏi xong thì định đi giúp mẹ Con Vịt dọn đồ ăn. Mẹ Con Vịt quả là người có trình độ: “Ôi Trình Trình à, cháu cứ bỏ đồ xuống đi, bác và tiểu Tô làm là được rồi. Dù sao cháu cũng là khách mời, không thể để cháu làm được. Tiểu Tô, ra giúp mẹ một tay.”
Dứt lời, bà lôi tôi vào bếp. Tôi định làm vảy cá, bà lại ngăn tôi lại: “Đừng đừng, cứ để cho mẹ. Các con còn trẻ, biết gì chuyện nấu nướng.”
Tôi mỉm cười. Tôi không còn trẻ nữa – một người ở một mình đến tận 30 tuổi thì có cái gì là không biết.
Làm vảy, cắt cá thành miếng, bà cứ kiếm chuyện để nói: “Tiểu Tô à, khi nào con và Điểm Điểm cưới? Cưới sớm sinh con sớm, nhân lúc bố mẹ còn khỏe mạnh.”
Tôi cười. Tôi đang đợi. Tôi là một thương nhân – nếu mối quan hệ trước mắt cởi mở, nhu cầu của đối phương cao hơn tôi, đương nhiên sẽ trả giá. Ai báo giá trước, ai giục ký kết, ai đang bị động. Trên thương trường, ai cũng như thế.
Tôi thả mấy miếng cá vào bồn rửa, rửa nước sạch: “Nếu bọn con lấy nhau, liệu có ai hận không đây?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-la-nhan-yeu-ong-so-ai/2140279/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.