Thảo luận xong xuôi thì đến lúc ra cửa lại muộn mất rồi, lão tử muốn mua gì cũng không kịp nữa. Vì vậy tôi đi với Con Vịt, định bụng để lần sau mua bù.
Nơi này cách chỗ ở của bố mẹ anh không xa, chúng tôi cùng bước đi. Lúc ấy đang tháng 1, trời đã tối, ánh đèn đường vàng nhạt chiếu lên người qua đường phủ thành bóng kéo dài.
Anh đổi áo len màu xám, áo khoác trắng. Thậm chí tôi đã quên mất lần đầu bọn tôi gặp nhau trong trò chơi như thế nào, nhưng không lâu sau, những người này lại trở thành những người quen biết dài lâu.
Đi qua ngã tư đường, dọc theo cây cầu bắc qua sông, gió thổi mặt nước lao xao, mang theo chút hơi thở lạnh lẽo đầu xuân. Tiếng người bán hàng rong bên đường xôn xao ồn ã, người đi đường vội vã mau mau.
Anh đi trước một đoạn rồi bỗng nhiên quay lại nắm tay lão tử. Năm tháng trôi qua, lão tử tưởng mặt mình không còn đỏ được nữa, thế mà khi mười ngón tay đan vào nhau, Tô Như Thị ba mươi tuổi đầu, nhiệt độ cơ thể đã nhuốm màu thời gian, vậy mà lại có lúc động lòng như thưở thanh xuân.
Vì thế trên cây cầu nhỏ lát đá trắng, trong phố xá chạng vạng sầm uất, con người ta bỗng dưng lại có cảm giác như thiên trường địa cửu.
“Đang suy nghĩ gì đấy?” – Anh cao hơn tôi nửa cái đầu, giọng nói ôn hòa, tiếng nói rơi vào tai xuyên qua những tiếng động lớn ầm ĩ trên phố. Lão tử thành thật trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-la-nhan-yeu-ong-so-ai/2140274/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.