Chương trước
Chương sau
Sắc mặt Mai Trúc dần tồi tệ hơn, cô ta nhìn cô chuyên chú, thoáng chốc lại nở ra một nụ cười đầy bí hiểm và thâm sâu. Cô ta hiên ngang bước tới gần cô, giọng nói mười phần chua chát:

"Không có được tình yêu của anh ấy thì sao? Cô biết...rào cản lớn nhất giữa cô và anh ấy là gì không? Là bà nội đấy. Tại sao một sự thật quá hiển nhiên như thế lại không nhận ra nhỉ? Còn nữa, anh ấy lựa chọn thà lừa gạt bà còn hơn là nói sự thật về cô, chứng tỏ...bà nội là người vô cùng quan trọng, quan trọng hơn tình yêu anh ấy dành cho cô! Haha...thật đáng thương!"

Đối với người phụ nữ này, cô càng phải có một ý chí mạnh mẽ, nếu nghe lời của cô ta sẽ rất dễ bị giao động. Cô hoàn toàn là người phụ nữ không hề ích kỷ, nếu trong tình cảnh bà nội bệnh tật ốm yếu như vậy, đã thế bà còn bị bóng ma tâm lý ám ảnh vì con gái đã mất. Cô cũng sẽ chọn như anh, cô và anh có vô vàn thời gian cả đời bên nhau, nhưng còn bà...tuổi đã cao, sức cũng chẳng còn bao, sống nay chết mai, đây cũng là cách anh hiếu thuận, báo hiếu bà.

Thanh Di không muốn so đo nhiều với cô ta, cô đáp:

"Rồi bà sẽ biết được sự thật về tôi thôi, cô đừng cười quá sớm, kẻo tới lúc đang cười lại khóc thì sẽ không thích ứng kịp đâu!"

Mai Trúc chỉ tay lên ngực mình, cô ta tiến thêm một bước, ở khoảng cách cự ly này rất gần, cô có thể nhìn rõ từng mạch cảm xúc của cô ta

"Vẫn chưa biết gì sao? Tôi đã nói hết sự thật cho bà nghe rồi, giờ bà không còn gọi tôi là Thanh Di hay là Lâm Di nữa, mà gọi là Mai Trúc, Mai Trúc cô hiểu chưa?"

Cô lại không ngờ tới cô ta đã đi trước một bước, mưu kế này...quả thực thâm hiểm. Mai Trúc là người rất khéo ăn nói, khi nói sự thật cô ta là Mai Trúc, ắt hẳn...mười phần thì chỉ có một phần là sự thật, một phần đấy chính là cái tên "Mai Trúc" của ả.

Được, đã mất công cô ta nói dối, cô sẽ chống mắt xem ả sẽ diễn vở kịch này tới bao giờ.

"Hụ Hụ!"

Cao Lang ho liên hồi, anh ho tới nỗi làm cô và Mai Trúc giật mình. Thanh Di tạm thời gỡ bỏ sắc mặt đằng đằng sát khí xuống, thay vào đó chính là Thanh Di của thường ngày, cười cười nói nói, hiền dịu nhưng không yếu đuối

Cô chạy tới cạnh anh, vội vàng hỏi:

"Anh cảm thấy trong người thế nào? Vẫn ổn chứ?"

Mai Trúc chẳng e dè, cô ta đứng bên phía còn lại đối diện với cô, ả hỏi theo:

"May quá, anh tỉnh rồi!"

Anh vẫn chưa nói lời nào, ánh mắt vô thần nhìn xung quanh, bến đỗ của ánh mắt xa xăm ấy chính là cô. Trong lòng Thanh Di lúc này thực sự mong rằng, anh vẫn sẽ nhớ cô là ai, sẽ nhớ kỷ niệm giữa cô và anh.

Thật sự, mong chờ câu nói của anh giống như mong chờ đáp án trúng giải ty phú vậy, cảm giác hồi hộp đến nghẹt thở, tay chân chẳng thể tĩnh lặng mà run rẩy.

"Cô là ai?"

Ầm...

Câu hỏi hết sức xa lạ kia, chính là hỏi cô đấy sao?

Ánh mắt cô trở nên sao nhãng, lòng tử mắt không ngừng giao động, môi cô mím chặt, cái cảm giác dành hết hy vọng vào một thứ, cuối cùng lại thất vọng tràn trề.

Cổ họng như nghẹn cứng lại, đến nỗi nuốt nước miếng cũng cảm thấy vô cùng khó khăn. Cô run rẩy chạm lên bàn tay anh, cô hỏi:

"Anh...anh không còn nhớ em sao? Em...em là Thanh Di!"

Vẫn là câu trả lời hờ hững đến từ anh:

"A Phi, lôi người phụ nữ này ra ngoài!"

A Phi trợn tròn mắt, anh ta tưởng mình nghe nhầm nên hết nhìn Cao Lang rồi lại quay sang nhìn cô. Cao Lang quát lớn:

"Cậu điếc sao?"

A Phi vội vàng bất quá làm liều, một lực bế cô ra ngoài cửa, nhìn giống như đang ôm cây chuối bế đi dạo vậy.

Cánh cửa khép lại dần dần. Cô nhìn qua cửa kính, thấy Mai Trúc đang ân cần hỏi han anh. Khác hẳn với sắc mặt khó ưa, lạnh lùng ban nãy đối với cô, anh lại cười nói vui vẻ với Mai Trúc.

Tại sao? Tại sao quên đi cô...lại có thể gần gũi với Mai Trúc đến thế? Có khi nào...ả ta đã làm gì Cao Lang không?

Một loạt những suy nghĩ vẩn vơ, lại hết sức trừu tượng của cô cứ bay luẩn quẩn trong đầu. A Phi mở lời:

"Tiểu thư, cô đừng lo lắng. Bác sĩ nói rồi, ông chủ chỉ là tạm thời mất đi một số ký ức. Nếu kiên trì gợi lại những ký ức đó, ông chủ sẽ nhanh chóng nhớ lại thôi!"

"Một số ký ức sao? Anh không thấy sao...một số ký ức đó...là tất cả những gì về tôi đấy, anh hiểu không?"

A Phi lần đầu thấy cô lớn tiếng như vậy, có chút hơi bỡ ngỡ. Anh ta hắng giọng mấy cái để lấy tinh thần nói tiếp:

"Tiểu thư, cô đừng quá bi quan như vậy. Không lẽ...cô chịu để cho cô ấy dần dần chiếm được tình cảm của ông chủ sao? Cô phải tự tin dành lại ông chủ, cố lên!"

Nói dứt lời, A Phi đi thẳng một mạch. Thứ nhất là anh ta vô cùng sợ mấy người phụ nữ hung dữ, thứ hai...cô đang nóng giận như thế, anh ta lại phải nghe cô chửi mắng, thế thì thật bất công.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.