Chương trước
Chương sau
Cái khoảnh khắc này mãi mãi không bao giờ cô muốn nghĩ tới, cô đã tưởng đây là tưởng tượng của mình, chính vì thế nên đã nhắm mắt một hồi rồi mở lại. Kết quả...vẫn là người đàn ông ấy, vẫn là người phụ nữ ấy, mọi thứ...là sự thật.

Đáy lòng cô vô cùng chua xót, trong miệng cố nặn ra từng chữ từng chữ khắc sâu vào trái tim rỉ máu, cô nói:

"Cao Tùng! Đừng nói giúp anh ta nữa. Một lần, hai lần thì có thể tha thứ. Nhưng lần này... không thể nữa rồi. Thì ra...thì ra anh ta không dám nói với tớ về chuyện đi du lịch với công ty là để giờ đây...sánh vai bên cô ta!"

Nói tới đây Thanh Di dừng lại, tiếp tục nhìn anh, từng câu từng chữ cô nói ra đều như những lưỡi dao cứa sâu vào con tim, cô nghẹn ngào nói tiếp:

"Nhiều lần tớ đã nghĩ rằng chị ta là chị em thân thiết với tớ, trong tình huống bất đắc dĩ đó, chị ta đành giả dạng thành tớ để cho bà nội vui. Hai người họ ở công ty, ngày ngày đối mặt với nhau, vừa vào công ty chưa được một tháng mà cô ta đã leo lên ghế thiết kế chính. Một con ngu như tớ...một đứa ngu ngốc như tớ mới tin nổi lời giải thích của hai người đó!"

Nước mắt nóng hổi cứ thế tuôn trào một cách mất kiểm soát, lúc này cô rất muốn ngồi sụp xuống, khóc thật to, hét thật lớn. Nhưng cô không thể yếu đuối trước mặt họ, cô không thể để cho họ cười cợt, chế giễu bản thân được.

Thanh Di đưa bàn tay thon dài, trắng non nhưng lại run rẩy để lau đi hàng nước mắt của sự tan vỡ. Cao Tùng xót xa vô cùng, anh ta sợ nhất là nước mắt phụ nữ, khóe mắt anh ta đỏ dần lên, anh ta ôm Thanh Di vào lòng, cái ôm khẳng định trước mặt Cao Lang rằng...anh ta sẽ là người chăm sóc thật tốt cho Thanh Di. Cao Tùng nói:

"Đừng khóc nữa, không nhớ tớ đã từng nói với cậu những gì rồi à? Có tớ ở đây rồi...tớ sẽ không để cậu phải buồn, tớ sẽ bảo vệ cậu!"

Thanh Di cắn chặt răng, cô ôm chặt lấy Cao Tùng, cảm xúc hỗn độn đan xen, người bạn này của cô...thật ấm áp. Cô đáp:

"Cậu đưa tớ về nơi đó để lấy chút đồ được không?"

Cao Tùng không ngần ngại liền gật đầu, anh ta vỗ vào lưng Thanh Di như một loại hành động truyền sức mạnh tới cho cô.

Thanh Di quay đầu đi thẳng, trên đường về nhà Cao Lang, cô như người mất hồn vậy. Đến tới nơi rồi mà cô vẫn ngồi nguyên một chỗ, ánh mắt nhìn về một nơi bất định. Cao Tùng lên tiếng

"Đến nơi rồi Thanh Di, mau vào lấy đồ đi!"

Bước vào bên trong căn nhà rộng lớn, xa hoa kia. Mọi kỉ niệm vui vẻ bên anh đều ùa về. Chân vừa kịp bước lên bậc cầu thang, Tiểu Lang đã cảm nhận được cô đang buồn, nó bỏ luôn chỗ đồ ăn vô cùng béo bở kia để chạy tới, dụi dụi vào chân cô.

Tiểu Lang chính là món quà sinh nhật tuổi 25 của cô, hiện tại cô chẳng muốn nghĩ gì tới anh nữa, sợ mang nó đi rồi...cô sẽ lại nghĩ tới, rồi sẽ đau lòng.

Thanh Di hít một hơi thật sâu, cô cúi xuống vuốt ve nó mấy cái rồi mạnh mẽ đi lên cầu thang. Hội thím Mai lúc này đã le te ngấp ngó, họ bàn tán xôn xao ở trong nhà bếp. Vẻ mặt ai cũng vô cùng lo lắng.

Cao Tùng để cô lên lầu soạn đồ, anh ta đứng dưới nhà đợi cô. Hội thím Mai vội chạy tới, thím nóng lòng lên tiếng trước:

"Thiếu gia, Cao phu nhân bị sao vậy? Mắt cố ấy đỏ hoe!"

"Cô ấy từ giờ không còn là Cao phu nhân nữa, thím và mọi người chuẩn bị đón Cao phu nhân mới nhé!"

Mọi người đều mắt chữ O mồm chữ A nhìn nhau, họ đồng thanh đáp lại:

"Hả?"

"Về hỏi ông chủ của mọi người là biết ngay thôi!"

Cô cũng đã từ trên lầu bước xuống, điều khiến mọi người ngạc nhiên là cô chẳng mang theo thứ gì cả. Thật ra...cô trở về căn nhà này là muốn trả lại thẻ vàng cho Cao Lang. Mọi trang sức đeo trên người cô, cô đều tháo xuống để trả lại. Tiểu Lang lại lao tới, cuốn lấy chân cô, nó thực sự không muốn rời xa cô chút nào.

Tiểu Lang càng làm vậy, cô lại càng không nỡ bỏ lại nó. Nhưng...nhìn thấy nó là hình ảnh của người đàn ông phản bội kia lại hiên ra. Cô quyết định mặc kệ nó để bước xuống lầu.

Thím Mai và mọi người vội bước tới, chị Vân Lam nắm lấy tay cô, vẻ giọng nghẹn ngào

"Phu nhân, cô...định đi đâu? Cô và ông chủ làm sao thế? Có gì từ từ giải quyết được mà? Chúng tôi không muốn rời ra phu nhân đâu!"

An Liễu gật gật đầu, khóe mắt chị ấy cũng đã đỏ hết cả lên, An Liễu nối tiếp câu:

"Đúng đấy phu nhân, cô đừng nóng giận. Cô bỏ đi như này...ông chủ biết phải làm sao? Dù chúng tôi không biết nguyên do là gì, chỉ mong cô suy nghĩ lại thật kỹ thôi!"

Thanh Di thở một hơi dài não nề, ánh mắt cô đượm buồn, giọng nói cũng vì thế mà ảm đạm

"Cháu rất vui khi được gặp gỡ thím và các chị. Nhưng...cháu phải đi rồi! Dù ra sao...chúng ta cũng sẽ gặp lại nhau, mọi người có thể tới thăm cháu mà. Còn chuyện giữ cháu và anh ta...đã kết thúc rồi! Cháu không muốn nhắc tới anh ta nữa, cháu...xin phép đi đây!"

Cô tiến thẳng về phía cửa chính, phía sau lưng, tiếng khoac nấc của thím Mai ngày một rõ. Tiểu Lang cũng chỉ đứng đó dõi theo cô và kêu lên một tiếng rõ dài

"Meo~~~!"

Tiếng kêu của Tiểu Lang đã đáng bại rào chắn mạnh mẽ, nước mắt cô lăn dài trên má. Cô quay đầu, chạy tới ôm nó lên tay, cô nói với họ

"Cháu...xin được đưa Tiểu Lang đi!"

Tiểu Lang được cô bế lên tay thì cảm thấy vô cùng yên tâm, nó nhắm nghiền mắt rồi dụi dụi vào lòng cô. Một người một mèo cùng nhau bước ra khỏi căn nhà ấy, trong lòng đã thầm xác định rằng bước chân ra khỏi cổng chính...từ đây...đã kết thúc tất cả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.