Edit by Táoo ~
----------
Mây mưa xong xuôi, hai người trên giường đều mang dáng vẻ thoả mãn, căn phòng to như vị chỉ toàn hơi thở tìиɦ ɖu͙ƈ.
Vưu Thị Hoạ lười biếng nằm trong lồng ngực trần trụi của Dung Giai, mềm nhũn như một bãi nước, trên má là vẻ đỏ ửng chưa hề mất đi, đôi mắt cũng như chứa nước và sương mù mênh mông, nhìn đã biết là vừa bị yêu thương tàn nhẫn.
Dung Giai một bên thưởng thức thiếu nữ mềm mại nhu nhược không xương trong ngực, một bên gọi cho dì phụ trách ăn uống hàng ngày cho mình tới làm cơm trưa.
Nếu chỉ có một mình anh thì tuỳ tiện ăn gì cũng được, nhưng bây giờ có Hoạ Hoạ, cô không thích ăn cơm tây, vẫn là gọi dì tới một chuyến, cũng may mẹ chọn được người này nấu ăn không thể chê, nhất định Hoạ Hoạ sẽ thích.
"Bao giờ về?" Dung Giai tắt điện thoại, tiếp tục ôm hôn thiếu nữ.
"Qua Tết, về còn phải thi nữa."
Dung Giai tính sơ sơ, hai người còn có thể ở bên nhau khoảng 10 ngày.
Quá ngắn, thật muốn giữ cô ở lại, hoặc anh về nước cùng cô cũng được.
"Buổi chiều đưa em ra ngoài chơi, lễ Giáng Sinh Washington có rất nhiều hoạt động vui." Dung Giai ôm thiếu nữ xuống giường, cho cô dựa vào ngực mình rồi đi vào phòng tắm.
"Ừm... được thôi ~" Vưu Thị Hoạ gật đầu, buồn ngủ nheo mắt, mơ màng sắp ngủ.
Biết cô lệch múi giờ, Dung Giai đau lòng hôn lên trán cô, ôm thiếu nữ vào bồn tắm.
Dòng nước ấm áp có thể giảm bớt mệt nhọc, thiếu nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-day-muon-hon-chet-em/651044/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.