Edit by Táoo ~
————————-
"Cậu nghiêm túc sao?" Vân Đoá ném quyển sách văn lên bàn, xoay người nhìn cô, trong mắt tràn đầy vẻ không đồng ý.
Vưu Thị Hoạ ngẩng đầu nhìn cô ấy, ánh mắt không hề né tránh, "Ừm, nếu cứ để cậu ấy bị phá hoại như vậy, thật sự quá đáng tiếc."
"Quý Trạch Chi là học sinh xuất sắc như vậy, thầy cô và hiệu trưởng còn trông cậy vào cậu ấy lấy danh dự cho trường, chờ qua một thời gian nhất định chuyện này sẽ êm xuôi, cậu hoàn toàn có thể không ra tay." Vân Đoá nhẹ nhàng thở dài, "Nếu như để Dung Giai biết..."
"Lần này chuyện lớn như vậy, Quý Trạch Chi có khả năng không thể quay lại sớm, cũng sắp thi phân lớp rồi..." Vưu Thị Hoạ nhíu mày, ngữ khí do dự.
Bây giờ mọi người đều liều mạng học tập, chương trình học càng lúc càng nhiều, nếu là Quý Trạch Chi, thời gian dài không theo kịp tiến độ học tập cũng khó tránh khỏi bị tụt hạng.
Hơn nữa, sau khi cậu trở về, có khả năng Tống Diệu cũng không bỏ qua.
"...Vậy cậu tự xem thế nào đi." Vân Đoá nhìn cô một cái thật sâu, sau đó xoay người làm bài tập.
Vưu Thị Hoạ cúi đầu nhìn sách giáo khoa, biểu tình vô cùng chăm chú, ánh mắt lại dại ra, răng không khỏi cắn chặt môi, trong lòng suy nghĩ.
Khi cô còn bé bố mẹ không ở bên cạnh, chỉ có ông bà ngoại chăm sóc cô, cô được học trường quý tộc tốt nhất, tiếp thu nền giáo dục tốt nhất, tất cả giống như vô cùng hoãn mỹ.
Nhưng không ai sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-day-muon-hon-chet-em/651000/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.