Edit by Táoo ~
———————————
Lúc Vưu Thị Hoạ tỉnh lại, sắc trời đã không còn sớm.
Cô mơ màng mở mắt, một thiếu niên cao lớn đang ngồi ngay mép giường.
Ý thức của cô còn chưa hồi phục, lẳng lặng nhìn khuôn mặt thiếu niên đến nửa ngày, cảm thấy người này thật đẹp nha, mãi cho đến khi độ cong khoé môi thiếu niên càng lớn, mang theo trêu chọc hỏi, "Đẹp không?", cô mới ý thức được vừa rồi xảy ra chuyện gì.
Cho nên, vừa rồi ăn cơm cơm cô ngủ luôn? Mất mặt như vậy?
Dung Giai nhìn sắc mặt cô lúc đỏ lúc trắng, biết cô xấu hổ điều gì, vì thế mở miệng hỏi, "Có phải mấy ngày nay cậu làm bài mệt quá đúng không? Vừa rồi uống rượu trái cây còn dễ say như vậy."
Vưu Thị Hoạ nắm chặt chăn xấu hổ gật đầu, mắt to hoảng loạn ngó khắp nơi, lúc này mới phát hiện mình đang nằm trong phòng ngủ loạn như chuồng heo, còn khiến anh nhìn thấy...
Hơn nữa, thân thể cô cũng thật kỳ quái, rất nóng, nhưng cũng không phải do nhiệt độ thời tiết khiến cô cảm thấy vậy, mà là một loại khô nóng, cô cảm thấy bụng nhỏ khó chịu, nơi xấu hổ còn rất ngứa, giống như có dòng nhiệt lưu chảy ra, trước ngực cũng vậy, đặc biệt là đầṳ ѵú, cứ vậy đứng thẳng khiến cô mê hoặc bất an.
Tâm loạn như nước, Dung Giai tìm đủ trăm ngàn lí do thoái thác cô cũng không suy nghĩ kĩ, chỉ lo gật đầu.
Dung Giai thấy cô đã tỉnh, cười đứng lên, "Không còn sớm nữa, tôi đi đây, cậu có bài khó cứ hỏi tôi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-day-muon-hon-chet-em/650977/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.