Edit by Táo ~
----------------------
Thế nhưng... thế này là sao... Vưu Thị Hoạ đè lại trái tim đang đập kịch liệt, lùi về vài bước, lúc này đáng ra cô nên tìm một chỗ trốn, đợi Quý Trạch Chi rời đi rồi mới vào văn phòng lấy đáp án mà Vân Đoá nói, sau đó coi như chưa hề xảy ra chuyện gì mà quay về lớp, nhưng lúc này một chút cô cũng không muốn đi.
Nếu cô có thể giúp cậu, liệu cậu có thể thích cô chứ?
Đánh liều một lần đi, cô thực sự rất muốn cậu nhớ mình, cũng muốn được cậu thích.
Cửa bị đẩy ra, Quý Trạch Chi ra khỏi văn phòng, mặt không có chút biểu cảm nào.
Vưu Thị Hoạ đứng cách cậu vài bước, khẩn trương nhìn cậu đang bước tới gần mình.
Năm bước, ba bước, một bước... Lướt qua giống như cô không tồn tại, cũng không chút chần chờ, không bố thí cho cô dù chỉ một ánh mắt.
"Quý, Quý Trạch Chi..." Vưu Thị Hoạ nhìn người phía trước càng đi càng xa, giọng nói run rẩy, cuối cùng vẫn lấy hết dũng khí gọi cậu lại. Hai tay nắm chặt lấy mép váy, tim đập thình thịch.
Thiếu niên nghe tiếng quay đầu lại, hai người bốn mắt nhìn nhau, tuy cậu không nói gì nhưng ánh mắt lộ rõ vẻ nghĩ hoặc không chút kiên nhẫn.
"Tôi... tôi là Vưu Thị Hoạ, chữ "Vưu" trong từ ưu tú..." Nhìn vẻ không kiên nhẫn trong mắt thiếu niên ngày càng lớn, cô lập tức chuyển lời, "Chuyện đó... tôi vừa chuyển tới đây... toán lý hoá đều rất kém, cậu có muốn dạy thêm cho tôi không?" Nói tới đây, cô ngẩng đầu nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-day-muon-hon-chet-em/650963/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.