Chương trước
Chương sau
Sau khi Lâm Trí Ngữ tiễn Lỗ Đại Nữu về, liền bắt đầu đợi Chu Tiểu Niệm về.

Nấu xong bữa trưa người vẫn chưa về, một mình ăn thôi. Nấu xong bữa tối vẫn chưa về, đợi một lát nhìn thấy bên ngoài trời cũng đã tối, Lâm Trí Ngữ rốt cục cũng không nhịn được nữa.

Chu Tiểu Niệm bị tiếng chuông điện thoại đột ngột xuất hiện dọa run như cầy sấy, nhìn thấy là đàn anh cậu do dự một lúc mới nghe máy.

“Đàn anh…”

“Vẫn chưa về hả?” Giọng nói của đàn anh vẫn ôn nhu như trước.

“Vâng… sắp xong rồi ạ.”

“Nhanh về đi, trời tối em đi một mình không an toàn.” Chu Tiểu Niệm yên lặng thổ tào mình là con trai có cái gì mà không an toàn chứ, đàn anh thật sự lo lắng thái quá rồi đó.

“Bạn nữ kia đi rồi hả?”

“Đi rồi, buổi sáng đã đi rồi.” Chu Tiểu Niệm nghe thấy câu này tâm trạng không khỏi nhảy nhót.

“Uhm! Em về ngay đây!”

Chu Tiểu Niệm nhìn ánh đèn trên tầng năm, bỗng nhiên rất muốn lập tức chạy như bay lên đó. Thật ra cậu về từ lâu rồi, thư viện sáu giờ đã đóng cửa, mình cứ lề mề dọc đường đi, ở dưới lầu cứ xoắn xuýt không biết phải làm sao để đối mặt.

Giờ chỉ có một mình đàn anh, có thể yên tâm về đối mặt rồi! Coi như không xảy ra chuyện gì hết là được! Cứ giống như đã nói với đại thần ấy, lặng lẽ mà thầm mến, cố gắng chuyển hóa tình cảm của mình thành tình cảm đàn anh đàn em bình thường là được!

Chu Tiểu Niệm ném mạnh ly trà sữa trống trơn vào thùng rác, giống như là thở ra một hơi, hoặc là đưa ra một quyết định lớn, sau đó thịch thịch thịch nhanh chóng lên lầu.

Đói bụng quá đi à! Mặc quần đùi đi ra ngoài cẳng chân đều bị muỗi đốt sưng hết rồi!

Mặc dù Chu Tiểu Niệm đã quyết định, nhưng về nhà nhìn thấy đàn anh vẫn hơi không dễ chịu, ánh mắt không tự chủ được mà chẳng nhìn qua.

Lâm Trí Ngữ còn tưởng là em ấy xấu hổ trước khi tỏ tình, nên không tìm hiểu.

Nhưng dần dần anh nhận ra tình hình không đúng lắm, hai người ăn cơm lại yên tĩnh khác thường, cơm nước xong lúc anh bôi thuốc chống muỗi cho Chu Tiểu Niệm, cũng bị Chu Tiểu Niệm tránh đi.

Nhìn cửa phòng Chu Tiểu Niệm đóng chặt, lần đầu tiên anh cảm thấy vô lực vì mình không khống chế được mọi chuyện.

Không phải em ấy nói rất muốn tỏ tình ư! Không phải chịu chút kích thích, ăn chút giấm sẽ càng quý trọng mình hơn sao!

Cái, cái tình trạng không để ý đến anh vầy là sao?!

Xem ra Lâm Trí Ngữ của chúng ta về mặt tình cảm cũng là một tên thiếu niên trung nhị nhỉ!

Lâm Trí Ngữ đầu đầy sương mù im lặng trở về phòng, anh muốn lên mạng hỏi thăm những em gái có kinh nghiệm tình cảm phong phú xem đây là tình huống gì. Nhưng vừa lên QQ nhìn thấy tin nhắn của Chu Tiểu Niệm, nhất thời toàn thân cũng cảm thấy không tốt lắm!

Đặc biệt là câu nói sau cùng, khiến anh có loại sợ hãi sắp mất đi Chu Tiểu Niệm. Chẳng cần quan tâm ai tỏ tình với ai nữa, anh cứ giữ lấy người trước là được rồi.

Chu Tiểu Niệm có thể khiến Lâm Trí Ngữ luôn bình tĩnh xoắn xuýt đến mức này thì địa vị cũng không đơn giản ha!

Nhìn thấy Chu Tiểu Niệm không online, Lâm Trí Ngữ lập tức nhắn tin riêng cho Mân Nhị Nữu.

Bất Ngữ: Có phải cô có số điện thoại của Lục Niệm không?

Mân Nhị Nữu: Đúng vậy, anh muốn hả?

Bất Ngữ: Không phải, cô gọi điện cho em ấy, nói với em ấy tôi muốn mở ca hội ngay bây giờ.

Mân Nhị Nữu: Gì cơ? Mở ca hội? Sao lại bất ngờ vậy!

Mân Nhị Nữu: A này! Này!

Lâm Trí Ngữ không thèm để ý đến cô nàng nữa, một bên leo lên YY vào phòng, một bên lần đầu tiên chui vào mấy nhóm chat, còn trộm dùng acc clone tới đăng bài thông báo sẽ mở ca hội trong diễn đàn Tiểu Phấn Hồng.

Vào kênh của mình, anh cũng chẳng quan tâm người có nhiều hay không, liền bắt đầu hát những bài hát ngọt ngào chết người. Mười phút sau Chu Tiểu Niệm đến, qua 20 phút số người trong kênh đã gần 5000.

Niệm Niệm Niệm Niệm Niệm Niệm: Đại thần em đã như vậy rồi, sao anh còn hát mấy bài hát ngọt ngào quá vậy! Ngược chết em rồi!

Anh nhìn thấy tin nhắn riêng của Chu Tiểu Niệm, cũng chẳng để ý đến, cứ tự mình hát tiếp.

Đợi tới lúc số người quá 5000, anh mới bắt đầu dừng hát,  hắng giọng bắt đầu nói chuyện.

Bất Ngữ: Cảm ơn mọi người hôm nay đã nghe buổi ca hội bất ngờ do tâm huyết dâng trào của tôi, hôm nay tôi hát vì một người, bài hát “Bảo bối” dưới đây là muốn dành tặng cho em ấy.

Lâm Trí Ngữ không để ý đến trên khung bình luận đầy những câu hỏi như là người kia là ai, đại thần có bạn trai ư, người đó cũng đang ở đây hay sao này nọ. Mặc bọn họ điên cuồng bình luận, dù sao thì chưa đầy một phút sau cũng sẽ im ắng trở lại.

Chu Tiểu Niệm nghe đại thần hát bài này, lòng ê ẩm. Cậu thích nhất là bài hát này do đại thần cover, giọng hát cưng chiều, ôn nhu, trầm thấp ở bên tai giống như người yêu đang nói mấy lời âu yếm vậy.

Mà giờ bài hát này chỉ dành riêng cho một người, ai cũng đều rất hạnh phúc ân ái.

Tưởng tượng như vậy, bản thân mình quả thật muốn òa khóc luôn.

Quả nhiên sa vào chuyện tình cảm đều liền trở nên ẻo lả mà! Nhất định phải sớm buông bỏ đoạn tình cảm này với đàn anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.