Trời cao biển rộng (1)
Từ ngày ấy ở dưới lầu bệnh viện cùng Kiều Ngữ Thần thông qua điện thoại sau, Đường Học Khiêm vẫn chưa về nhà, cũng không đến công ty, mà là suốt ba ngày đều đến một bệnh viện khác, im lặng ngồi bên cạnh canh giữ trước giường bệnh Thạch Trọng Thành, yên lặng không nói.
Không có người biết hắn đang suy nghĩ gì.
Hắn trước kia thường thường như vậy, trầm mặc không nói là bản năng bẩm sinh của hắn, đây là một loại bị sự thật huấn luyện ra tư thái bảo hộ, hắn ở trong không gian lặng yên xây dựng các loại chính sách phòng ngự, sau đó bình tĩnh phóng ra.
Nhưng là, từ sau khi hắn đem cảm tình giao ra, đã không còn thấy hắn như thế này một lần nào nữa. Hắn mất đi màu sắc tự vệ, cô gái mang tên Kiều Ngữ Thần đó đã làm hắn trút bỏ đi lớp vỏ bọc trầm mặc cuối cùng.
Buổi tối ngày thứ ba, Đường Học Khiêm bỗng nhiên đứng lên, đi đến phía trước cửa sổ phòng bệnh, hít một hơi dài thuốc lá, từ trong làn khói mờ ảo, hắn đưa mắt nhìn về phía xa xa.
Bỗng nhiên liền phát hiện, từ cửa sổ nhìn xuống, thì ra vạn vật trên đời chỉ như làn khói thuốc mỏng manh, chỉ làn gió phiêu tán là trôi đi hết.
Giai nhân đã không có, anh hùng cũng sẽ không có nơi đi, quân vương đi đến cuối chân cầu không đường để dừng lại, cũng không dựa vào lan can, cũng không lên thuyền, đường ra duy nhất thì rra chẳng qua là đập nồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chu-xin-ky-ten-ly-hon/2458624/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.