Xe Nghiêm Mặc dừng lại trước nơi ở của Tống Trường Nho, giọng thuyết minh đều đều như châm chọc: “Tới chỗ cậu rồi, tôi sẽ phụ trách đưa em cậu về trường, một cọng tóc cũng không thiếu.”
Tông Trường Nho xuống xe, anh chần chừ quan sát bầu không khó quỷ dị giữa ba người, thẳng đến khi bóng dáng chiếc xa đã mờ dần rồi biến mắt hẳn khỏi tầm mắt, anh mới quay người về nhà, trong lòng hiểu rõ lần này chỉ sợ mình đã làm hỏng mọi thứ, về sau nhất định phải tìm cơ hội nói chuyện với Tiểu Thần.
Kiều Hữu Ninh vẫn ngồi trên xe bất mãn: “Từ bệnh viện đến X đại không phải rất gần sao, sao cậu không đưa Tiểu Thần về trước? Cấu ấy mới bệnh dậy, nói không chừng sẽ say xe.”
Nghiêm Mặc khẽ liếc mắt nhìn anh: “Tôi đưa cậu và Trường Nho về trước thì sau đó mới có thời gian chiếu cố Tiểu Thần.”
Kiều Hữu Ninh nghẹn đắng họng, nhìn cánh tay được băng bó đẹp đẽ của mình, lại bắt đầu giở chứng biệt nữu. Dư Thần tựa vào cửa xe, mơ màng ngủ, cái gì cũng không vào đầu. Thẳng đến tận khi Kiều Hữu Ninh xuống xe, cậu mới tỉnh lại một chút: “Còn chưa tới sao?”
“Ừa, đưa hai người họ về trước.” Nghiêm Mặc xoay bánh lái, bắt đầu quay đầu hướng về phía cổng trường Dư Thần nhấn chân ga.
Di động bị Dư thần siết trong tay nãy giờ vẫn im hơi lặng tiếng, cậu giờ chỉ cảm giác được đầu mình đang xoay, cũng lười không muốn trả lời Nghiêm Mặc nữa, đành cử động thân xác khó chịu tiếp tục tựa vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chu-toi-mot-ban-ca-kho-tau-ne/1401820/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.